Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ CHỦ SẢNG VĂN - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-08-08 21:11:23
Lượt xem: 1,361

Giới thiệu.

 

Sau khi tôi từ chối trả lời cuộc gọi xin tiền của bố mẹ lần thứ mười lăm, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một cái hệ thống nói cho tôi biết thật ra tôi là nữ chủ truyện sảng văn.

 

Bố mẹ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ tôi đã lớn lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi ở lại với ông bà nội, tôi phải dựa vào khoản vay sinh viên để học xong đại học, hiện tại lại ép tôi lấy tiền của mình trả tiền đặt cọc nhà cho em trai.

 

Cho tôi hỏi niềm vui ở đâu?

 

Hệ thống nói, tuy rằng bố mẹ đối xử với tôi như vậy, nhưng sâu trong nội tâm tôi vẫn luôn khát vọng có người yêu tôi.

 

Cho nên, tôi phải trải qua cảm giác bị bố mẹ ép khô hết tiền tích góp, sau đó kết hôn với tra nam và sinh ra một đứa con trai sói mắt trắng mới hoàn toàn thức tỉnh, mở ra con đường đại nữ chủ của truyện sảng văn.

 

Ha ha, sảng khoái cái rắm.

 

Tôi lựa chọn trực tiếp nổi điên, phang c.h.ế.t hết tất cả mọi người, nhìn xem cái gì mới là thật nữ chủ sảng văn thật sự đi.

 

1.

 

Bố mẹ muốn mua nhà cho em trai còn buộc tôi phải trả tiền đặt cọc.

 

Ngay khi tôi từ chối lần thứ 15, xuất hiện một giọng điện tử lo lắng nói:

 

[ Mau gọi lại cho tôi! Đây chính là cốt truyện cần thiết phải có!]

 

Tôi đang ở nhà một mình vào ban đêm, đột nhiên có một âm thanh dọa tôi nhảy dựng lên, cầm lấy cái cốc trong tay, tôi làm tư thế phòng ngự, hỏi:

 

“Ai đang nói chuyện?”

 

[Đừng sợ, tôi ở trong đầu cô.]

 

Âm thanh điện tử lại vang lên, tôi cẩn thận lắng nghe thì quả thật là âm thanh từ trên người mình truyền đến, vì thế tôi đặt cốc xuống chất vấn nó rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.

 

Âm thanh điện tử kia tự xưng là hệ thống nữ chủ, mà tôi chính là nữ chính trong cuốn sách hay viết về nữ chủ sảng văn này.

 

Gạt việc của hệ thống qua một bên, tôi nhìn lại một chút nửa đầu cuộc đời mình, không khỏi thắc mắc:

 

"Mi nghiêm túc đấy à? Xác định không phải nữ chính truyện ngược? Nữ chủ ở đâu, tao xin hỏi nó ở đâu?"

 

2.

 

Tôi luôn cảm thấy mình là một người bình thường, là loại người đặt ở trong đám đông thì tìm không thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chu-sang-van/phan-1.html.]

 

Bố mẹ trọng nam khinh nữ, sau khi sinh tôi biết tôi là con gái thì họ liền ném tôi ở nhà ông bà nội, bọn họ đối với tôi mà nói càng giống như là thân thích chỉ có thể nhìn thấy vào dịp tết.

 

Khi đó tôi cũng không có cảm giác gì, trong thôn đều là trẻ con giống như tôi.

 

Người già nuôi con chỉ cần còn sống là được, huống chi tôi còn không phải là cháu trai bọn họ thích nhất.

 

Sau đó những đứa trẻ trong thôn dần dần rời đi, có người được bố mẹ đón đến bên cạnh, có người vào nhà máy làm công, có người lập gia đình.

 

Tôi liều mạng đi học thi đỗ được vào trường trung học phổ thông thì bố mẹ mới đón tôi đến bên cạnh.

 

Khi đó trong nhà đã có em trai, ba người bọn họ càng giống người một nhà, mà tôi thì như là người dư thừa.

 

May mắn thay, hồi trung học tôi sống trong kí túc xá trường nên không dành nhiều thời gian ở nhà.

 

Sau khi có thành tích thi đại học, điểm của tôi có thể vào một trường đại học không tồi.

 

Bố mẹ nói với tôi:

 

"Đi học cũng được, trẻ em nước ngoài mười tám tuổi đã có thể tự nuôi sống bản thân mình rồi, chúng ta nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, nhiều lắm là chỉ có thể cho con tiền đóng học phí, còn phí sinh hoạt thì con tự nghĩ biện pháp đi.”

 

Vì thế tôi mở khoản vay sinh viên, rời khỏi ngôi nhà nơi tôi cảm thấy không thân thuộc kia, tổng thời gian tôi về nhà sau khi đi học đại học trong suốt bốn năm đại học là chưa đầy một tháng.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại trường đại học tìm một công việc, bố mẹ biết tôi làm việc thì phá lệ gọi điện thoại tới hỏi thăm hoàn cảnh đơn vị, tiền lương đãi ngộ của tôi.

 

Khi đó tôi rất ngây thơi, cảm thấy bố mẹ thật sự quan tâm tôi, thậm chí còn vui vẻ mà nghĩ đến việc đón bọn họ đến thành phố tôi sống để ngắm nhìn và dẫn bọn họ đi đâu chơi.

 

Đi vòng nửa ngày mới nói đến trọng điểm.

 

“Công ty của con có nhà ăn, một tháng này con cũng không tốn bao nhiêu tiền, thanh niên các con đều không tiết kiệm được tiền nên có tiền lương thì gửi về nhà đi. Chúng ta giúp con tiết kiệm, khi nào con cần thì sẽ đưa cho con.”

 

Thì ra là thế, nghe xong tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm.

 

May mà là há mồm đòi tiền, nếu không tôi còn tưởng rằng bọn họ đột nhiên bắt đầu yêu tôi chứ.

 

Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã không cho họ biết địa chỉ công ty và tiền lương thực sự của mình.

 

Bản thân tôi cho dù không tiết kiệm được cũng là tiêu trên người mình, nếu tôi thật sự đưa cho bọn họ thì mới là ngay cả ảnh tiền cũng không nhìn thấy.

 

"Con còn phải trả trợ khoản vay sinh viên, hiện tại còn chưa thuê phòng ở, tiền lương có thể sẽ không đủ, không bằng bố mẹ cho con mượn một ít tiền trước đi, đợi khi nào con dư dả tiền lương thì sẽ trả lại cho hai người nhé?"

 

Nghe tôi nói vậy, bố mẹ lập tức kiếm cớ cúp điện thoại.

Loading...