Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Chính Truyện Ngược Biết Lên Tiếng Rồi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-16 17:20:32
Lượt xem: 1,408

Cô ấy đã biến thành người phụ nữ Trung Quốc mạnh mẽ như chim ưng!

Hà Phương nhìn tôi một lúc lâu, mãi đến khi Tiêu Duyệt dẫm mạnh vào chân anh ta, anh ta mới hoàn hồn, giả vờ khinh thường nói: "Thẩm Trừng, hôm nay là sinh nhật Duyệt Duyệt, cậu ăn mặc đẹp như vậy làm gì, muốn giành hết sự chú ý của cô ấy à?"

Tôi ra vẻ khó hiểu nói: "Tôi ngày nào cũng mặc thế này mà, cậu thấy tôi ăn mặc đẹp lắm à? Vậy tôi coi như cậu khen tôi đấy, cảm ơn nhé."

Anan

Hà Phương: "..."

Mặt anh ta đỏ bừng, lấy quà ra đưa cho Tiêu Duyệt, không nói gì nữa.

Tiêu Duyệt cười mà như khóc.

Ai bảo Hà Phương EQ thấp thế, chẳng khác nào nói thẳng là tôi đẹp hơn Tiêu Duyệt.

Đợi mọi người đến đông đủ, quả nhiên giống như trong cốt truyện, có thêm một người.

Tiêu Duyệt nhìn tôi, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Chị, thêm một người nữa, xe không đủ chỗ, chị tự bắt xe đến đó được không?"

Tôi lấy chìa khóa xe ra lắc lắc trước mặt cô ta: "Không sao, chị tự lái xe đến."

Tiêu Duyệt cứng đờ mặt: "Chị mua xe rồi?"

Cô gái học muội vừa nói là fan của tôi lúc nãy hào hứng nói: "Chị Trừng, nếu chị lái xe thì em đi cùng chị được không?"

Tôi khoác tay cô ấy đi về phía bãi đậu xe: "Được chứ, yên tâm, chị lái xe rất lụa đấy."

Không thèm nhìn sắc mặt Tiêu Duyệt thế nào, tôi bật định vị, lái xe đến biệt thự.

Bố mẹ đã ở đó đợi sẵn, quà chất thành đống, dỗ dành Tiêu Duyệt cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.

Bố Thẩm nhìn thấy tôi, rõ ràng là sững người, hỏi: "Trừng Trừng, con có bạn trai rồi à?"

Tôi nói: "Không có ạ, bố sao lại hỏi thế?"

"Con không có bạn trai, vậy tiền mua quần áo với túi xách này ở đâu ra?"

Tiêu Duyệt chen vào nói: "Chú ơi, chú không biết đâu, chị ấy bây giờ giỏi lắm, tự làm truyền thông, nhận quảng cáo kiếm tiền đấy."

Mẹ Thẩm nghe vậy, cười xoa đầu Tiêu Duyệt, nói móc: "Trừng Trừng quả là giỏi giang, nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học, cũng đừng quen biết những người không ra gì đấy."

Hoàn cảnh của Thẩm Trừng, mẹ Thẩm cũng có phần trách nhiệm, bà vốn đã không ưa cái đứa con ghẻ này, nhưng bà lại sĩ diện, không muốn người khác biết mình bạc đãi con riêng, nên đẩy bố Thẩm ra làm người xấu.

Bố Thẩm bao nhiêu năm nay đã quen với việc chèn ép con gái ruột, nịnh nọt vợ và Tiêu Duyệt, quả nhiên lập tức thay đổi sắc mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chinh-truyen-nguoc-biet-len-tieng-roi/chuong-8.html.]

"Con còn là học sinh, làm media cái gì? Kiếm tiền sau này có thời điểm khác, làm mấy cái trò không ra gì!"

Ông ta cao giọng, khiến bạn bè của Tiêu Duyệt đều nhìn sang.

Tôi chỉ sợ họ không nhìn đấy.

"Bố xin lỗi! Con không biết tự mình kiếm tiền trang trải cuộc sống lại khiến bố tức giận như vậy, con chỉ là rất hâm mộ Duyệt Duyệt có nhiều tiền tiêu vặt, có thể ăn mặc đẹp, muốn mua gì thì mua..."

Tôi cắn môi, tiếp tục nói: "Tiền bố cho con thực sự là quá ít, nếu không phải vậy con cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tự kiếm tiền, bố, con thực sự xin lỗi, đã khiến bố lo lắng rồi!"

Bố Thẩm nghe tôi vạch trần bộ mặt thật của ông ta, mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Con so sánh với Duyệt Duyệt cái gì? Bố thiếu ăn thiếu mặc của con à?"

Tôi uất ức nói: "Nhưng mà ngay cả ăn uống cũng không đủ ạ, lần trước con bị cúm, tiền khám hết sạch tiền sinh hoạt, bố bảo con tiết kiệm một chút, cả tháng đó con đều không ăn no. Con cũng không so sánh với Duyệt Duyệt, tiền sinh hoạt của em ấy do dì lo, tiền sinh hoạt của con do bố lo, con biết không thể so sánh mà."

Đám người xung quanh hóng chuyện, không biết ai nhỏ giọng nói: "Cái thắt lưng của ông chú này hình như hơn hai mươi nghìn tệ? Sao còn thiếu tiền sinh hoạt của con gái nữa?"

"Đúng đấy, cái áo sơ mi của ông ấy cũng đắt lắm..."

Bố Thẩm xấu hổ tức giận, "Con—"

Nhưng ông ta cũng không nói được tôi sai chỗ nào.

Ông ta không cho tôi tiền, tôi tự kiếm, có vấn đề gì à?

Ông ta tức đến thở hổn hển, mẹ Thẩm nhẹ nhàng vỗ vai ông ta: "Lão Thẩm, được rồi, làm gì thế, bạn bè của con còn ở đây mà."

Bố Thẩm hoàn hồn, cố gắng kìm nén cảm xúc, sai bảo tôi: "Mau đi làm việc."

Ông ta đợi tôi giống như ở nhà, chạy trước chạy sau làm osin.

Cười chết, ai thèm quan tâm ông ta.

Tôi dùng giọng điệu sôi nổi nói: "Mọi người bắt đầu chuẩn bị nướng thịt thôi, tôi đi rửa rau, ai đi cùng tôi nào?"

Cô học muội lúc nãy giơ tay đầu tiên, mấy cô gái khác cũng lại gần giúp tôi.

Mọi người cùng nhau làm việc, bố mẹ Thẩm ngại ngồi trên ghế sofa chờ ăn, đành phải phụ dọn dẹp bàn.

Mọi người cùng nhau làm việc, rất nhanh đã bắt đầu ăn uống, không khí dịu đi khá nhiều, Tiêu Duyệt bóc quà, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười.

Cô ta bóc đến quà của tôi, là một cái váy, hơi đắt.

Cô ta miễn cưỡng gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đang định nhét váy vào lại thì tinh mắt phát hiện trên đó có một chút kem nền.

Lấy lên ngửi, còn ngửi thấy mùi nước hoa

Loading...