Nữ Chính Cứu Rỗi Cút Xa Dùm!! - Chương 18:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:15:15
Lượt xem: 976

Bạn cùng bàn của tôi điên cuồng chửi rủa cô ta:

[Tớ luôn cảm thấy cô ta mắc bệnh thần kinh mà.]

[Bây giờ cô ta lại bắt đầu bắt chước phong cách ăn mặc của cậu, suốt ngày cô ta cứ lải nhải mấy chuyện kỳ quái, giờ không ai dám đến gần cô ta nữa rồi.]

Lúc đó tôi đang kéo Trình Ngôn ra ngoài ăn.

Hai câu chuyện phiếm mà bạn cùng bàn của tôi vừa kể, so với chuyện cười tiếu lâm còn có hiệu quả giải trí cao hơn.

Tôi tập trung nhìn vào điện thoại, tốc độ ăn cơm trong vô thức lại tăng nhanh lên.

"Tiểu Chi, ăn chậm một chút." Trình Ngôn lột tôm, đặt vào trong chén của tôi.

"Vâng vâng." Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời qua loa.

Giây tiếp theo, điện thoại của tôi bị Trình Ngôn giật đi mất.

Tôi phồng má, còn chưa kịp nổi giận thì đã bị Trình Ngôn ngắt ngang.

Đôi mắt của anh cong cong, mỉm cười ra hiệu cho tôi nhìn vào trong chén: "Không phải đang muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè sao?"

Đến giờ tôi mới phát hiện, trong bát của tôi chứa đầy tôm đã bóc vỏ.

Bị Trình Ngôn quấy rầy một hồi, câu chuyện đang hóng hớt nhiệt tình ấy lại bị tôi ném ra sau đầu:

"Anh phải bê những thứ này lên mới được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chinh-cuu-roi-cut-xa-dum/chuong-18.html.]

Tôi nhớ tới một video mà hôm nay mình vừa xem được, lại nhấn mạnh:

"Anh dùng hai tay đi!"

Trình Ngôn cũng ngoan ngoãn làm theo.

Tôi mở điện thoại chụp ảnh, sau đó chỉnh sửa tấm ảnh sao cho hài lòng rồi đăng lên vòng bạn bè:

"Lễ nghi trước bữa ăn của công chúa."

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Sau khi đăng xong, tôi vô cùng thoải mái mà xem lại hình chụp, trong vô thức lại bị chiếc điện thoại làm cho phân tâm.

Trình Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cưng chiều đút tôm đã lột vỏ cho tôi ăn.

12

Vào hôm mà tôi và Trình Ngôn trở lại trường học tham gia kỳ thi cuối kỳ, tôi và Trần Nhân đã gặp nhau ở cổng trường.

Trên người Trần Nhân có đeo những món trang sức trang nhã giống tôi, đang bước xuống từ ghế sau một chiếc xe hơi sang trọng.

Vầng sáng của dòng chữ trên đỉnh đầu của cô ta đã hoàn toàn biến mất.

"Đồng Ánh Chi." Cô ta kiêu căng mà gọi tôi: "Có thể bình tĩnh nói chuyện một chút không?"

"Không thể." Tôi không chút do dự mà từ chối thẳng thừng.

Tôi không muốn nói chuyện lảm nhảm gì với cô ta dù chỉ là một chút, huống hồ gì tôi cũng sợ cô ta nổi khùng lên mà tác động vật lý với tôi.

Mặc dù từ nhỏ tôi đã được sắp xếp đi học chút kỹ xảo chiến đấu, nhưng khả năng tấn công của một tên điên thường luôn ngoài dự đoán của mọi người.

Bình luận

20 bình luận

Loading...