Nơi trú ẩn của Nam Nam - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:01:19
Lượt xem: 482

01

Tên của Tống Linh lại một lần nữa xuất hiện trên hot search.

 

Nhưng lần này náo loạn hơn bao giờ hết.

Fan cuồng đã lén lút vào hậu trường và lấy cắp điện thoại của anh.

 

Khi đó, Tống Linh đang ghi hình trên sân khấu.

 

Không lâu sau, fan cuồng đó đã tự tiết lộ danh tính trên mạng.

【Lệnh Vũ: Tống Linh, tôi rất thất vọng về anh. Tôi không muốn hỏi gì khác, tôi chỉ muốn biết, người phụ nữ này là ai? Tôi hy vọng anh có thể cho chúng tôi một lời giải thích.】

 

Cô ta đính kèm một bức ảnh.

 

Trong ảnh là ốp điện thoại của Tống Linh, trong ốp có một bức ảnh 2 inch bị xé nát.

 

Các cư dân mạng và các tài khoản marketing đổ xô vào bình luận, tình hình trở nên rối tung rối mù.

 

Nhưng không ai có thể nhìn thấy rõ người trong bức ảnh đó là ai.

 

Tôi phóng to bức ảnh, nhìn chằm chằm vào màn hình.

 

Trái tim tôi run lên, mặt tái nhợt, ngón tay dần trở nên lạnh giá.

 

Nếu không nhìn nhầm,

 

Chủ nhân của bức ảnh đó, là tôi.

 

Chân tay tôi tê liệt, suýt nữa làm rơi điện thoại.

 

02

 

Tống Linh phá lệ trả lời "Lệnh Vũ".

 

Anh dùng tài khoản chính để bình luận:

【Sao cô không đi chec đi?】

 

Không ai có thể tưởng tượng được, người luôn đối xử ôn hòa như Tống Linh, lại có thể trả lời bình luận và nói ra một câu độc ác như vậy.

 

Một phút... hai phút... năm phút...

Rất lâu sau, bình luận này vẫn không bị xóa.

 

Thậm chí còn được đẩy lên top bình luận.

 

Sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng.

 

Phía studio của Tống Linh không có bất kỳ phản ứng nào, nhân viên đều giả vờ như không biết gì.

Kỳ lạ, rất khác thường.

 

Cho đến khi các tài khoản marketing tung ra một đoạn video.

 

Đó là video ghi lại phản ứng của Tống Linh khi phát hiện điện thoại bị mất.

 

Video không rõ ràng, góc quay cũng không tốt, rõ ràng là quay lén.

 

Hậu trường hỗn loạn, Tống Linh quật đổ đồ trên bàn, đập bàn giận dữ, âm thanh cực lớn.

 

"Điện thoại của tôi đâu? Tôi hỏi các người! Điện thoại của tôi đâu?!"

 

Nhân viên co rúm ở góc, quản lý đứng bên cạnh an ủi anh, nhưng không có tác dụng.

 

"Anh Tống, tìm thấy rồi! Điện thoại của anh... bị fan cuồng lấy mất rồi."

 

Một chàng trai đưa cho anh điện thoại, đó chính là giao diện Weibo của "Lệnh Vũ".

 

Tống Linh nắm chặt điện thoại, các đường gân trên cánh tay nổi rõ.

 

Mặt anh đỏ bừng, ánh mắt phẫn nộ cực điểm.

"Sao cô ta không chếc đi?!"

 

03

 

Một thời gian sau, mọi người đều nói.

Tống Linh sụp đổ rồi.

 

Nhiều thông tin không biết thật hay giả đều được tung ra.

 

Ồn ào xôn xao.

 

Có người nói anh vốn dĩ bị thần kinh, từng ở bệnh viện tâm thần.

 

Có người nói anh thích chơi trội, tính khí nóng nảy, còn hay đánh nhân viên.

 

Có người nói anh từng bị trầm cảm, bây giờ bị rối loạn lưỡng cực.

 

Ngoài fan và bạn bè thân thiết, gần như không ai đứng ra bảo vệ anh.

 

Bạn bè của anh là một nhạc sĩ ít tên tuổi, vì đứng ra mà bị công ty và fan cảnh cáo.

Cả bị chửi mắng.

 

Điều đầu tiên được xác thực là, Tống Linh thực sự bị trầm cảm.

 

Anh hàng tháng đều điều trị đúng giờ, nhiều năm rồi, không hề gián đoạn.

 

Nhưng vẫn có người tin rằng Tống Linh không phải là người như vậy.

 

Trong giới, anh nổi tiếng là một quý ông ôn hòa, lịch sự.

 

Họ đoán, có lẽ bức ảnh đó rất quan trọng với Tống Linh.

 

Fan cũng cố gắng giải thích theo hướng này.

 

Nhưng không ngăn nổi một số người tò mò về sự thật, cố gắng tìm kiếm thông tin về Tống Linh, cố lật lại toàn bộ cuộc đời anh.

 

Studio của Tống Linh đã phát thông báo và gửi thư luật sư, nhưng đã quá muộn.

Họ không thể ngăn chặn được.

 

Không bao giờ có thể ngăn chặn được những kẻ vì thỏa mãn dục vọng của mình mà cắm d.a.o vào vết thương của người khác.

 

Từng nhát từng nhát, khiến Tống Linh bị đ.â.m đến m.á.u thịt lẫn lộn.

 

 

04

 

Người ta nói, bức ảnh đó, rất có thể là của thanh mai trúc mã của Tống Linh, tên là Khúc Uyển Nam.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/noi-tru-an-cua-nam-nam/chuong-1.html.]

Họ lớn lên cùng nhau, học cùng trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông.

 

Lẽ ra đó phải là một câu chuyện ngọt ngào.

 

Năm Khúc Uyển Nam 18 tuổi, nhà cô xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, dù lực lượng cứu hỏa đã nỗ lực dập lửa, nhưng không ai sống sót.

 

Năm đó, Tống Linh 18 tuổi, bước vào con đường giải trí.

 

Không ai biết, trong ốp điện thoại của anh, giấu một bí mật, là mối tình đầu đã mất của anh.

 

Và đằng sau lớp mặt nạ ôn hòa, là nỗi buồn và sự điên loạn vì mất người yêu.

 

Mọi người đều cảm thán câu chuyện đau lòng này.

 

Tôi không biết điều gì là thật, điều gì là giả.

 

Bởi vì, tôi chính là Khúc Uyển Nam.

 

Tôi ngẩng đầu, trong gương phản chiếu một khuôn mặt đầy vết sẹo, xấu xí, như có con sâu đang bò trên mặt.

 

Tống Linh... thích tôi?

 

Tôi cười nhẹ, trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy.

Ngày tôi tỏ tình với anh, anh nói rằng anh chỉ coi tôi như em gái.

Mặt anh bình thản, tôi cố nén nỗi xót xa trong lòng, cầu xin anh một cái ôm.

Cái ôm rất nhẹ, rất ấm nhưng không thuộc về tôi.

 

Sau đó... là trận hỏa hoạn đó.

 

Trong ký ức của tôi, lửa bùng lên, sức nóng ngột ngạt, khói đen cuồn cuộn tràn vào phòng, tôi nghe thấy tiếng xà nhà sụp đổ, lẫn trong tiếng la hét hỗn loạn.

Tôi ngã trong ngọn lửa.

Mọi người đều nghĩ tôi đã chếc.

 

05

 

Bức ảnh đó, có lẽ là để tưởng nhớ tôi.

Dù sao chúng tôi cũng là bạn hơn mười năm.

Tôi mơ hồ nhớ lại, bức ảnh đó đã đến tay Tống Linh như thế nào nhỉ.

Lúc đó, lớp cần thu thập ảnh thẻ, tôi mang một túi nhỏ ảnh từ nhà đến.

Có ảnh một inch, cũng có ảnh hai inch.

Tống Linh quay đầu lại từ bàn trước, thừa lúc tôi không chú ý, nhanh chóng lấy đi một bức ảnh.

Tôi chống nạnh nhìn anh: "Tống Linh, anh làm gì vậy!"

"Xem thử, xem thử một tí."

"Có gì mà xem? Anh nhìn thẳng tôi không phải dễ hơn sao?"

Anh đặt hộp sữa lên bàn tôi, đưa tay xoa đầu tôi: "Đổi sữa với em này."

Tôi mím môi, chấp nhận nhưng miệng vẫn không thừa nhận:

"Ai cần uống sữa của anh chứ?"

Tống Linh cắm ống hút vào, trực tiếp đưa đến miệng tôi.

"Uống không? Không uống thì tôi uống."

Tôi nhận lấy hộp sữa từ tay anh, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh, khẽ run.

"Được thôi, tặng anh đấy."

...

Tôi không theo dõi thêm diễn biến sau đó.

Thứ nhất là không giúp được gì, thứ hai, vốn dĩ tôi nên tránh Tống Linh càng xa càng tốt.

Không nên có người thứ hai biết tôi còn sống.

Tôi là Khúc Uyển Nam, mà cũng không phải Khúc Uyển Nam.

Tôi sống sót, là phải trả giá.

Mấy năm nay, tôi luôn trả nợ.

Một đêm đến quán bar làm việc, tôi tình cờ nhìn thấy Tống Linh.

Anh uống say khướt trong góc phòng.

Dù đeo khẩu trang, tôi vẫn vô thức che mặt, quay đầu đi.

Xong việc, khi đi qua đó, Tống Linh vẫn còn ở đó.

Tôi thở dài.

Quản lý của anh ta to gan thật, không sợ lại gây ra scandal sao?

Tống Linh không muốn làm người nổi tiếng nữa hay sao mà lại tự đẩy mình ra khỏi giới thế này?

Chai rượu ở mép bàn lắc lư, dường như sắp rơi, chân của Tống Linh đặt ngay bên cạnh.

Tim tôi thắt lại, vội vàng bước tới, nhanh chóng đỡ lấy chai rượu.

Đặt chai rượu ổn định, tôi không dám nán lại, đứng dậy định đi.

Tống Linh lại nắm lấy tay tôi.

Lực rất mạnh.

"Nam Nam... là em phải không?"

Giọng anh rất nhẹ, có một sự vỡ vụn.

Dường như nếu tôi phủ nhận, anh sẽ mất hết sức lực.

Bao năm rồi, lần nữa tiếp xúc với Tống Linh, tôi vẫn không kìm được sự xao động trong lòng.

 

06

 

"Xin lỗi, thưa anh, tôi là nhân viên của quán bar."

Tôi không dám quay đầu.

Giờ tôi rất xấu xí.

Khẩu trang chỉ che được phần lớn vết sẹo, trán, khóe mắt, căn bản không thể che giấu.

Hoàn toàn khác với Khúc Uyển Nam trong ký ức của Tống Linh.

Tống Linh khăng khăng: "Không, em chính là Nam Nam."

"Tôi sẽ không nhận sai..."

Giọng Tống Linh dần dần nghẹn ngào.

Chưa bao giờ thấy anh khóc.

Tôi nắm chặt tay, hơi quay đầu nhìn Tống Linh.

Mắt anh đỏ hoe, khóe mắt ướt át.

"Nam Nam, anh thực sự rất nhớ em..."

Tống Linh kéo mạnh, tôi bị kéo vào lòng anh.

Ngay khoảnh khắc ngã vào lòng anh, đôi tay anh đã ôm chặt tôi, không cho tôi chạy thoát.

Anh dụi đầu vào vai tôi, ôm chặt hơn.

Mái tóc mềm mại lướt qua cổ tôi, tôi nhìn chằm chằm vào anh, cúi đầu, kéo khẩu trang xuống.

"Em rất lạnh, Nam Nam, anh giúp em ấm lên."

Hơi ấm từ người Tống Linh liên tục truyền đến.

Tôi đưa tay lên, muốn đẩy anh ra.

Anh càng quá đáng hơn, khóa c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.

Tống Linh bắt đầu nói lảm nhảm.

"Có phải vì lúc đó quá nóng, nên bây giờ em mới lạnh như vậy không... xin lỗi, xin lỗi...

"Thực sự xin lỗi..."

Nói xong, anh lại nghẹn ngào.

Tống Linh à, anh càng sống càng thụt lùi.

Như một đứa trẻ.

"Nam Nam, anh đã trả thù cho em rồi, thật sự, anh đã trả thù cho em rồi..."

Điều này tôi biết.

Thật nực cười.

Trận hỏa hoạn đó, là do chú tôi cố ý phóng hỏa.

Nếu không có ông ta, mọi thứ sẽ không như thế này.

Ngày ông ta bị xử tử, tôi ở nghĩa trang với bố mẹ cả đêm.

Linh hồn của ông ta, cũng do tôi thu về.

Khi thấy tôi, ông ta điên cuồng muốn tấn công tôi, mặt mày hung dữ, răng nanh nhe ra.

Ông ta không biết xấu hổ nói: "Cả mày và Tống Linh đều không có kết cục tốt."

Tôi biết, trước khi chết, trên người ông ta có nhiều vết thương, đều do Tống Linh gây ra.

Nhưng vậy chưa đủ.

Tôi để ông ta chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt suốt bảy ngày.

Không chếc không dừng.

Bình luận

4 bình luận

Loading...