Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nơi Chim Sẻ Vàng Đậu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-22 02:19:24
Lượt xem: 539

Nàng ấy cúi người xuống, lặng lẽ đưa một hộp đồ ăn qua giữa đám đông.

Một vị phu nhân bên cạnh khẽ hỏi: "Đây là gì vậy?"

Thao Châu cũng trả lời khéo léo: "Nô tỳ cũng không biết nữa, là người ở khu vực nam khách đưa đến."

Ta mở hộp thức ăn ra, lớp trên cùng là bánh mật ong Kim Linh Tô, mới làm xong, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào trong hộp.

"Hứa đại nhân thật chu đáo." Vị phu nhân kia hâm mộ nói, "Tiệc cung đình trước giờ đều là đồ ăn nguội, chúng ta là nữ nhân sao dám ăn nhiều, biết thế ta cũng bảo nha hoàn chuẩn bị sẵn đồ ăn nóng lót dạ rồi."

Không phải Hứa Minh Trạch.

Ta biết rõ.

Quê gốc của ông nội là Cẩm Châu, Cẩm Châu ở phía Nam, ta từ nhỏ đã theo ông nên quen ăn ngọt, nhưng chủ nhân Hứa phủ đều thích ăn cay, vào phủ bốn năm, không ai biết ta thích ăn gì.

Ta mím môi đóng nắp hộp lại, vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt từ chỗ ngồi dát vàng trên cao nhìn xuống.

Quân Hành sững người, chén rượu đang giơ lên dừng giữa không trung, xung quanh bữa tiệc dần dần im lặng, chờ đợi Hoàng đế nói gì đó.

Sau vài giây, tiểu thái giám phía sau cúi người xuống nhắc nhở nhỏ.

Người ấy mới cử động lại, giọng nói khàn khàn như bị rượu hun:

Anan

"Nhân dịp tết Trung thu, trẫm cũng không nói nhiều.”

"Chỉ mong chư khanh cùng vui vẻ trong ngày tết! Mong rằng ngày sau đều như ngày hôm nay, trăng luôn tròn, hoa luôn nở, người gặp nhau... không xa cách."

Giữa những tiếng chúc mừng vang lên đều đều, ta cúi đầu cắn một miếng bánh Kim Linh Tô.

Không ngon.

Là vị đắng.

17

Trước khi tiệc Trung thu kết thúc, y phục của ta bị Tương Trúc vô ý làm ướt, nên được cung nhân dẫn đến tẩm cung thay đồ.

Cung nhân nhanh chóng đưa y phục đến, ta thay đồ sau tấm bình phong, vừa bước ra, đã đụng phải người vừa bước vào.

Quân Hành hơi say, khi nhìn thấy ta thì sững người một lúc.

Ta hành lễ: "Bệ hạ."

Người ấy hoàn hồn, vui mừng nói: "Trẫm cứ tưởng mình đang nằm mơ, lại có thể gặp nàng ở đây."

"Hình như nàng gầy đi rồi?" Quân Hành hơi nhíu mày, muốn tiến lên một bước, nhưng lại giữ lễ dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/noi-chim-se-vang-dau/chuong-8.html.]

Y phục mà cung nhân đưa đến không vừa lắm, eo hơi rộng.

Ta cắn môi, không biết trả lời thế nào, lại đột nhiên nhớ đến câu nói của người ấy, cảm thấy có gì đó không đúng: "Không phải Bệ hạ dẫn thần thiếp đến đây sao?"

Quân Hành cũng phản ứng lại: "Không phải, trẫm vốn định hồi Hàm Nguyên Điện, đột nhiên nghe cung nhân nhắc đến hàng rào ở Lăng Phong Trì, trẫm nghĩ còn chưa xem qua..."

Người ấy chưa nói hết câu, ta đã hiểu.

Sắc mặt Quân Hành nghiêm lại, cười lạnh: "Bọn chúng lại dám vươn tay đến chỗ của trẫm rồi."

Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, hình như là nữ nhân, cẩn thận và dè dặt.

Quân Hành nhanh chóng bước đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta: "Đến đây."

Đến bên cửa sổ, người ấy khẽ nói một câu "Mạo muội" rồi ôm eo ta nhảy qua cửa sổ.

Ta hơi choáng váng, chỉ cần giấu một người là được rồi, tại sao người ấy lại mang theo cả ta.

Ta và Quân Hành áp sát vào cửa sổ, người ấy cao hơn ta cả cái đầu, bây giờ ta dựa vào n.g.ự.c người ấy, chỉ cảm thấy yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của người ấy.

Nào ngờ, y phục của ta vẫn còn trong phòng, nên không thể cứ thế mà đi được, khiến hơi nóng từ từ dâng lên, lan khắp gò má.

Lúc này Quân Hành cũng phản ứng lại, có chút xấu hổ cười một tiếng.

Nữ nhân bước vào nhẹ giọng hỏi: "Có ai trong đó không?"

"Bệ hạ có ở trong đó không?" Giọng nàng ta run run ngượng ngùng, "Thần nữ có việc cầu kiến."

Hóa ra là nhắm vào Quân Hành, ta không khỏi liếc nhìn Quân Hành, không chú ý đến ánh mắt mình chứa bao nhiêu oán trách và thân mật.

Quân Hành đưa tay ra, nhẹ nhàng che mắt ta, giọng nói khàn khàn vì hơi rượu: "Đừng nhìn trẫm."

Ta hơi hoang mang, chớp mắt theo tư thế của người ấy, lông mi quét qua quét lại trong lòng bàn tay người ấy, một tia trăng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay người ấy chiếu vào đáy mắt ta.

Hình như người ấy hơi ngứa, khẽ cong lòng bàn tay lại, giọng khàn hơn: "Hơi say rồi, trẫm sợ không nhịn được mà mạo phạm phu nhân."

Mạo phạm?

Tim ta khẽ run lên, hoảng loạn đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Trong đêm yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim, ta và người ấy không ai quan tâm đến người vừa bước vào phòng.

Quân Hành buông tay ra, ta thấy ánh trăng đổ xuống từ đỉnh đầu người ấy, đuôi mắt và lông mày đều nhuốm màu bạc.

Hắn cúi đầu, như cam chịu số phận mà đến gần bên môi ta, dịu dàng hôn xuống.

“Ta lừa nàng đấy.”

“Cho dù không uống rượu, ta cũng muốn làm như vậy.”

Loading...