Chạm để tắt
Chạm để tắt

NÔ TỲ DƯỚI LÀN VÁY - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-24 12:00:28
Lượt xem: 488

11.

Hai ngày trôi qua, vết thương trên lưng ta bắt đầu kết vảy, Ngọc Lạc đút cơm cho ta nói cho ta biết, đã bắt được người hạ độc. 

Là phi tần đoạn thời gian trước Hoàng thượng cực sủng ái, nàng thấy trưởng công chúa xinh đẹp như thế, Hoàng thượng lại luôn đi đến chỗ trưởng công chúa, không biết tin lời của ai, nói trưởng công chúa và hoàng thượng có tình cảm nói không đứng đắn, nàng hận đến đỏ mắt, lúc này mới mua chuộc cung nữ bưng cá chua ngọt cho ta kia, để cho nàng hạ độc trưởng công chúa.

Cung nữ không hề có ân oán gì với trưởng công chúa, chẳng qua chỉ là muốn vu oan ta để khiến ta phải c.h.ế.t mà thôi. 

Trưởng công chúa hỏi nàng vì sao, nàng nói nàng hận, hận ta cản đường của nàng, ma ma nói cho nàng biết, lúc trước cung nữ phân phối bên người trưởng công chúa bị thay thế là nàng, nếu như không phải ta, người hiện tại đứng ở bên người trưởng công chúa được hưởng sủng ái vô tận được chính là nàng!

Sau đó, hoàng thượng hạ chỉ, mưu hại hoàng gia, tội không thể tha, trong nhà trực hệ trảm lập quyết, phụ hệ tam đại thì lưu đày Biên Châu.

Ngọc Lạc kể cho ta xong, ta lại hỏi nàng: 

"Ngươi vừa mới nói trưởng công chúa nói với cung nữ kia một câu cuối cùng là gì?”

Ngọc Lạc mặt không chút thay đổi nhìn ta một cái, giọng nói không hề phập phồng: 

"Trong hoàng cung mọi người đều biết trưởng công chúa thích nữ nhân, ngươi thật sự không biết hay là giả không biết?"

Nàng thấy bộ dáng ngây ngốc của ta, nàng lại bổ sung một câu: 

"Trưởng công chúa nói {Ngươi so với nàng chính là bùn so với bạch ngọc, ngươi rơi ở đâu cũng bẩn, còn nàng bất luận ở đâu, cho dù có ngã nát bẩn, bổn cung cũng sẽ nhặt nàng lên sửa sang lại, lau sạch sẽ. Ngươi mà cũng xứng so với nàng ư?}"

12.

Ngọc Lạc đi rồi, ta vẫn nằm tư thế kia ở trên giường không nhúc nhích.

Trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia, ta nghĩ ta hiểu trưởng công chúa, chẳng bao lâu sau, trong mộng bừng tỉnh, lại nhìn trưởng công chúa liền không giống nhau.

Những thứ xấu xa, xấu hổ đó, trong mộng lặp đi lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, sau khi tỉnh lại ta cố ý áp chế lại lừa gạt mình giống như Trang Hỏa, ta thật sự không biết tâm tư của mình đối với trưởng công chúa sao?

Đôi bàn tay run rẩy khi làn da chạm vào nhau khi tắm, hy vọng xa vời trên giường quý phi ấy, lúc chải tóc tô mi lấy mắt làm bút đem khuôn mặt trưởng công chúa tỉ mỉ khắc vào trong mộng tham lam......

Những khuôn mặt mờ sương trong giấc mơ lặng lẽ hiện rõ, hóa ra, đều là trưởng công chúa...

Nhưng...... Đó là trưởng công chúa......

Cửa phòng đẩy ra, một đạo nhân ảnh đứng thẳng: 

"Thẩm Hồ." 

Ta hoảng sợ, người vào lúc nào cũng không biết.

Quay đầu lại phát hiện là Tú công công.

Hắn phất trần, lông mày đen trên mặt trắng nhếch lên, giọng nói lanh lảnh đè thấp 

"Thẩm Hồ, sao ngươi còn ở đây?"

Ta nghi hoặc hỏi lại: 

"Tú công công có ý gì? Ta không ở đây thì ở đâu?”

“Trưởng công chúa không nói cho ngươi biết sao? Hôm nay giờ Thân, trưởng công chúa sẽ xuất cung uống rượu hợp cẩn với phò mã ở phủ trưởng công chúa."

Ta bò dậy, đau đớn sau lưng cũng không cảm nhận được, vội vàng hỏi:

"Không phải nói lập hạ mới cưới sao?"

"Tề quốc xâm phạm, trưởng công chúa là hộ quốc tinh... cái này... cái này... một câu hai câu này nói không rõ, nếu ngươi muốn đi gặp trưởng công chúa thì mau chút đi."

“Trưởng công chúa bây giờ ở đâu?”

“Đại Minh cung......”

Ta phủ thêm cung trang, vừa mặc, vừa chạy, căn bản không nghe thấy lời nói phía sau.

Đại Minh cung...... Đại Minh cung......

Trưởng công chúa, người chờ một chút.

13.

“Mấy giờ rồi?”

“Bẩm trưởng công chúa, thời gian còn nửa chén trà là tới giờ lành.”

Trên trán trưởng công chúa dán hoa điền, trên lá vàng dán từng cánh hoa đào, mặt mày son hồng đào móc lên.

Đôi mày thon thả chấm chàm, hồng lam hoa thủy nhuận môi, khóe mắt hai nốt ruồi, phán quân độ xuân tiêu.

Trưởng công chúa... đẹp quá... 

Ta vịn khung cửa, trưởng công chúa nhìn mọi người xung quanh, lười biếng ngồi trên ghế quý phi, làn váy phượng hoàng thêu kim tuyến chậm rãi vặn lên lộ ra một đôi bắp chân trắng nõn tinh tế, lại hướng lên trên, bờ m.ô.n.g nở nang như ẩn như hiện.

Một đám cung nữ cúi đầu, trưởng công chúa nhẹ giọng nở nụ cười: 

"Ai nguyện ý cùng ta xuất giá?"

Khung cửa bị ta móc xuống một khối sơn đỏ, chợt nhớ tới câu nói kia của Ngọc Lạc: 

"Việc trưởng công chúa thích nữ nhân, mọi người trong cung đều biết.”

Lại là một giọng nói đầy hận ý khác: 

"Nếu như không phải ngươi, người được sủng ái bên cạnh trưởng công chúa chính là ta!"

Trong cung nữ có người e lệ cử động chân.

Trong nháy mắt tiếp theo, bên khung cửa đã không còn bóng dáng ta đang trốn tránh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/no-ty-duoi-lan-vay/phan-3.html.]

Quần áo ta xiêu vẹo, giày đế cũng ở lúc ta chạy vứt bỏ một cái, lòng bàn chân tràn đầy vết máu, bộ dáng này thật sự bẩn mắt, nhưng ta vẫn quỳ bò trên mặt đất, thành kính như bái thần phật hướng bên chân trưởng công chúa bò đến.

Ta nói: 

"Trưởng công chúa, Thẩm Hồ cả cuộc đời này đều nguyện ý.”

Trưởng công chúa không nói gì, thẳng đến khi ta dán sát chân thơm ngát của nàng, trưởng công chúa mới cứng ngắc buông làn váy xuống.

Chiếc váy đỏ xòe ra chồng lên nhau, ta quỳ ở bên trong, phảng phất như đang quỳ ở cao đường, tầng tầng đỏ, giống như màn rủ khép lại bên ngoài động phòng.

Áo cưới của trưởng công chúa vốn nặng nề, làn váy rộng rãi, mặc cho ai nhìn cũng không biết dưới làn váy kia còn cất giấu một người.

Kiệu hoa run lên, ta đột nhiên ngã về phía trước, đụng vào đầu gối trưởng công chúa.

Trưởng công chúa căng thẳng trong chớp mắt, ta giương mắt, chỉ thấy trong đám rủ xuống một sợi tơ vàng thêu dán ở bên chân trưởng công chúa quấn quanh.

Cho dù kiệu hoa vững vàng đi về phía trước, ta vẫn như cũ ở tư thế kia không nhúc nhích, rầu rĩ hô một tiếng: 

"Trưởng công chúa..."

Trưởng công chúa nắm chặt mặt váy, góc váy động đậy.

Ra khỏi hành cung, hai bên sườn hoa đào ngoài cung nhao nhao bay lên, cho dù ở trong kiệu, trong tầng tầng váy hồng xếp chồng lên nhau, mùi hoa đào vẫn bay tới như trước, hương hoa chui vào mũi làm khổ phò mã lang kia, hắn không biết rằng trong kiệu hoa không chỉ có trưởng công chúa hắn thiên cầu vạn cầu mới được cưới, còn có một ta cũng ngửi thấy mùi thơm hoa đào.

14.

Đêm đại hôn, ta gặp được phò mã lang người người khen ngợi tiếc hận.

Nghe nói hắn vốn là Trạng Nguyên do Hoàng Thượng khâm điểm, Hoàng Thượng nói hắn là kỳ tài thiên hạ, có thể văn có thể võ, đại thưởng, vừa hỏi hắn muốn cái gì, hắn lại cầu xin cưới công chúa.

Nhìn hắn bây giờ, một thân hồng y, dáng người cao ngất, cũng quả thật có một bộ tướng mạo si mê của quý nữ kinh thành, cả ngày mặt mày mang theo nụ cười vui vẻ cũng không ngừng.

Chỉ là đáng thương, đêm động phòng, trưởng công chúa uống một ly liền say, một tấm khăn m.á.u liền đuổi hắn đi.

Đêm đó, ta vì trưởng công chúa gỡ trâm cài nặng nề xuống, nhìn nàng trong gương có chút mệt mỏi, châm chước mở miệng: 

"Phò mã nếu nửa đêm tỉnh..."

Một đôi mắt điểm hồng nhìn về phía trong gương ta: 

"Thẩm Hồ, ngươi sợ sao? Hay là muốn ta qua đêm với hắn?”

Ta kiên định nhìn lại, mặt hơi đỏ lên, giọng nói kiên quyết: 

"Không sợ, không muốn.”

Trưởng công chúa cong môi nở nụ cười, trên mặt nhất thời không rõ là mùi rượu hay là son phấn.

Đến lúc tắm rửa, trưởng công chúa kéo ta xuống nước.

Phòng tắm lộ thiên phủ bạch ngọc đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vầng trăng trên trời chiếu xuống mặt nước, trưởng công chúa ôm lấy ta từ phía sau, giọng nói thỏa mãn lại mang theo tia buồn bã:

“Xa là trăng tròn gần là tàn, trăng khuyết đã là ý trung nhân, không cần cầu ngày đó tháng trước.”

Vết bớt trên vai còn có dấu răng chưa biến mất, trưởng công chúa cong cong mắt, cầm lấy tay ta chậm rãi chìm vào trong nước.

Nhìn nhau trong nước hồi lâu, hai trái tim dần dần đồng tần, nước ấm ấm áp, trái tim dần sôi trào, tình yêu chìm trong bình, bình tràn đầy mà dư thừa.

15.

Ngày hôm sau phò mã tỉnh lại ở thiên phòng, vội vàng tới tìm trưởng công chúa.

Cửa bị đẩy ra, ta đang bóp vai trưởng công chúa, thấy phò mã đến, trưởng công chúa cũng không mở mắt: 

"Chuyện gì?"

“Đêm  qua…đêm qua”

Khuôn mặt tuấn tú của phò mã đỏ bừng, sửa miệng nói 

"Vì sao ta lại ở thiên phòng?”

Trưởng công chúa lúc này mới mở mắt nhìn hắn, vẻ mặt mệt mỏi: 

"Bổn cung chỉ muốn ngủ một mình nên ban đêm đã đi. Sao? Bổn cung thân là trưởng công chúa, ngay cả chút chuyện này cũng cần ngươi đồng ý?"

Phò mã bị mê hoặc, cho rằng bộ dáng trưởng công chúa như thế là do tối hôm qua hắn đã làm, mặc dù nhớ không rõ lắm, nhưng cũng áy náy nói: 

"Là ta không tốt, trưởng công chúa đã không thích, sau này ta ngủ phòng kia là được rồi.”

Nói xong, hắn còn muốn đi lên thay ta ấn vai giúp trưởng công chúa, nhưng bị trưởng công chúa lấy lý do đã quen với lực đạo của ta, cùng với lý do quá mức mệt mỏi muốn nghỉ ngơi mà đuổi phò mã đi.

Phò mã cam tâm tình nguyện, lúc đi còn thập phần áy náy, chủ động đóng cửa lại không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi.

Cửa vừa đóng, trưởng công chúa giữ c.h.ặ.t t.a.y ta: 

"Thẩm Hồ, ngươi có tức giận không?"

Ta lắc đầu, ngón tay tinh tế ma sát: 

"Không tức giận.”

Đêm đó, có một trận dông tố rơi xuống, ngoài cửa thành nước lớn như lũ, chảy xa hàng nghìn dặm.

Lại qua mấy ngày, trưởng công chúa liên tiếp ra ngoài, lúc trở về sẽ mang theo một ít đồ chơi kỳ dị.

Dần dần, trong hoàng thành không ai không biết trưởng công chúa háo sắc.

Ta cũng muốn trưởng công chúa thu liễm một chút, nàng luôn ở phòng bếp xoa bột mì, vừa ăn vừa nấu nướng, đuôi lông mày nhướng lên nhìn ta:

“Bổn cung vì sao phải thu liễm?”

Loading...