Niên Niên - C14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 00:27:16
Lượt xem: 168

Bắt đầu từ ngày đó ta dùng hết sức bày ra sự quyến rũ của mình, mặc váy gấm dài xếp lớp trùng trùng, lắc lư vòng eo đi lại trước mặt hắn, còn thỉnh thoảng nhìn hắn bằng ánh mắt đung đưa.

Quả nhiên Thẩm Ngọc Đường có nhìn ta vài lần.

Lúc trời đã trễ hắn gọi ta tới bên cạnh, tỉ mỉ dò xét.

"Niên Niên, em...."

Ta cắn môi, dáng vẻ xấu hổ nhưng lòng đang thầm mừng.

Hắn lại nhăn mày chuyển đề tài: "Có phải em bị trúng tà không? Đi đường cũng không đi cho đàng hoàng, xoắn tới xoắn lui như con lươn, còn mắt của em nữa, chẳng lẽ bị bệnh gì về mắt nên cứ chớp hoài...."

Ta u oán nhìn hắn, hừ một tiếng.

Ta thở phì phò rời khỏi lại nghe hắn ở sau lưng cười ra tiếng: "Nếu không thì ta mời đại phu tới phủ xem nhé?"

Hồ ly tỷ tỷ nói đúng, ta suy nghĩ phải cho Thẩm Ngọc Đường biết chút lợi hại.

Nào có thế đoán được ngay tại lúc này mẫu thân hắn lại mắc bệnh, mà còn bệnh rất nghiêm trọng.

Thực ra từ sau khi phụ thân hắn qua đời, mẫu thân hắn bị đả kích nên thân thể vẫn cứ không tốt lắm. Ngay tiết thu lại bị nhiễm phong hàn, trực tiếp ốm không dậy nổi.

Toàn bộ đại phu trong thành đều được mời tới, ngày cả phương thuốc của ngự y trong kinh cũng thử qua mà cũng chẳng thấy nửa phần khởi sắc.

Có thể nghĩ Thẩm Ngọc Đường sốt ruột thế nào.

Rất nhiều lần ta thấy mắt hắn ửng đỏ, cuối cùng không nhịn được nói với hắn: "Nhà ta có một phương thuốc dân gian, chắc có lẽ sẽ trị được bệnh của phu nhân."

Sau đó ta trở về núi Lộc Ổ một chuyến.

Ta cùng hồ ly tỷ tỷ cùng nhau bắt lấy lão Sâm Tinh trong núi, nhổ mấy cái râu sâm của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nien-nien/c14.html.]

Lão Sâm Tinh tức giận tới chửi ầm lên: "Má nó! Tiểu quỷ nha đầu này hỗn láo ghê nơi!"

Nhổ râu sâm của nó thôi mà cứ như ta muốn lấy mạng nó không bằng, lão già này keo kẹt thật sự.

Vốn là hồ ly tỷ tỷ không chịu giúp ta, tỷ ấy nói ta đầu óc mê muội, chẳng lẽ thích Thẩm Thất Lang rồi à?

Ta không hiểu thế nào là thích, chỉ nói với tỷ ấy là Thẩm Ngọc Đường nhất định phải chết, bây giờ cứu mẫu thân hắn một mạng, ngày sau hắn có c.h.ế.t ta cũng sẽ không không đành lòng.

Hồ ly tỷ tỷ thở dài một tiếng, tỷ ấy sờ đầu ta: "Niên Niên, em không được động lòng. Em phải biết rằng như vậy sẽ khiến em vạn kiếp bất phục."

Đó là đương nhiên, hồ ly tỷ tỷ thật sự quá xem nhẹ ta.

Thẩm Ngọc Đường đích xác là người tốt.

Một năm qua bất kể hắn đi tới chỗ nào, dân chúng trong thành không có ai là không nhiệt tình đối đãi, tôn xưng hắn một tiếng Thẩm thất công tử.

Nghe nói năm mười hai tuổi hắn cũng đã bắt đầu bàn bạc với phụ thân mình khuyên nhủ thế gia tông tộc ở bản địa ưu tiên miễn thuế thu của thương hộ, tá điền quán đinh nhập mẫu.

Việc đất Dư Hàng này có thể trở thành ấp của quận Phồn Hùng là đã phần nào thấy được sự hưng thịnh phồn hoa của nơi đây.

Thẩm Ngọc Đường thiện lương, chính trực mà lại thanh tỉnh.

Những người ở bên cạnh hắn, từ Thẩm lão gia tới Thẩm phu nhân, cho tới Thu Thực tỷ tỷ và các nô bộc khác không có ai là không phải người tốt bụng.

Thu Thực tỷ tỷ nói, người như công tử là tuyệt thế vô song.

Ta tất nhiên cũng đồng tình với tỷ ấy.

Nhưng ta sẽ không vì hắn là người tốt mà bỏ qua cơ hội tồn tại của chính mình.

Bởi ta cũng sợ tiêu vong hậu thế, bắt đầu từ lúc bị chôn khi năm tuổi, ta đã có chấp niệm khát vọng mãnh liệt với sự sống sót.

Tuy hắn là người tốt, nhưng sai không phải do ta.

Bình luận

3 bình luận

  • Truyện buồn đến não lòng. Hay thật sự

    Huahua 2 tháng trước · Trả lời

    • Nhà mình còn mấy bộ buồn não mà cũng hay vậy đó. Bạn vào tài khoản team mình đọc thêm nha.

      Cá Mặn Mộng Mơ 2 tháng trước · Trả lời

Loading...