Chạm để tắt
Chạm để tắt

Niệm Niệm Dư Khanh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:56:01
Lượt xem: 1,144

Ta buông Tiêu Cảnh Thần xuống, cười dịu dàng với hắn: "Ngươi xem hôm nay ta xé xác hắn ra sao."

Tiêu Cảnh Thần run rẩy, lùi lại hai bước, kéo kéo tay áo thị vệ đi theo: "Chúng ta hồi cung thôi, cô cô thật đáng sợ..."

Ta hùng hổ ập đến Tụy Phong Các, hỏi chủ quán tìm được phòng riêng mà Trần Tử Hối đã đặt, định đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng đàn cổ cầm du dương êm tai từ bên trong vọng ra.

Là Chung Niệm Niệm.

Tay ta dừng lại cách cửa ba tấc, đột nhiên muốn bỏ đi nhưng bên trong lại truyền đến giọng nói của Trần Tử Hối.

"Tạ huynh uống ít thôi, cẩn thận uống nhiều phu nhân lại không cho huynh về phòng ngủ."

Sau đó là giọng nói nhàn nhạt của Tạ Triệu: "Câm miệng."

Trần Tử Hối nói: "Ta thật không hiểu, rõ ràng huynh và phu nhân tình đầu ý hợp, sao lại giận dỗi đến mức như bây giờ?"

Ai tình đầu ý hợp? Ai giận dỗi?

Tạ Triệu nói: "Không phải giận dỗi. Nàng ấy... trong lòng có người khác rồi."

Nói bậy, rõ ràng là ngươi trong lòng...

Trần Tử Hối nói: "Nói bậy, ta thấy đôi mắt công chúa chỉ muốn dán lên người huynh cả ngày, sao có thể có người khác trong lòng được."

Trần Tử Hối, bản cung sớm muộn gì cũng khâu miệng ngươi lại.

Tạ Triệu nói: "Nàng ấy thích Bùi Lạc."

"Ai thích Bùi Lạc chứ! Tạ Triệu ngươi đúng là đầu gỗ!"

... Sao ta lại đẩy cửa ra, đứng trước mặt bọn họ rồi?

Ba đôi mắt trong phòng cùng nhìn về phía ta, có chút ngượng ngùng.

Chung Niệm Niệm ngồi bên cạnh là người đầu tiên nhận ra bầu không khí không ổn, ôm đàn cổ cầm đứng dậy hành lễ rồi từ từ cáo lui.

Tạ Triệu đứng dậy đi về phía ta: "Công chúa sao lại đến đây?"

Ta vừa nhìn thấy hắn là nhớ đến chuyện tối qua hắn lại coi ta là Niệm Niệm, tức giận không chỗ phát tiết, chỉ vào hướng Chung Niệm Niệm rời đi: "Niệm Niệm của ngươi bị ta dọa chạy rồi, không đuổi theo sao?"

Tạ Triệu hiếm khi lộ ra vẻ nghi hoặc: "Công chúa đang nói gì vậy?"

Ta: "......?"

Ta lại có một dự cảm không lành.

7

Căn phòng riêng vốn yên tĩnh đột nhiên bùng nổ một tràng cười sảng khoái, mãi không dứt.

Ta đá một cú vào Trần Tử Hối đang ôm bụng cười không nhịn được, tức giận nói: "Ngươi ồn quá! Có tin bản cung khâu miệng ngươi lại không?”

Trần Tử Hối ngã xuống đất, chỉ vào ta cố nhịn cười một lúc, rồi hắn phát hiện mình không nhịn được nữa, trực tiếp cười lăn lộn trên đất. Tạ Triệu giơ tay ấn ấn thái dương, ném Trần Tử Hối ra ngoài.

Ta thấy vậy cũng muốn nhân cơ hội chuồn đi nhưng bị Tạ Triệu túm lấy cánh tay kéo vào phòng, rồi đóng cửa lại. Còn cài then cửa.

"Tạ Triệu, ngươi to gan! Ngươi muốn làm gì bản cung?"

Ta chống lưng vào cánh cửa, miệng quát to nhưng thực ra lại muốn tìm một cái khe đất chui xuống. Thật là quá mất mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/niem-niem-du-khanh/chuong-8.html.]

Tạ Triệu cong mắt mỉm cười, lại lấy ra một chiếc hầu bao xấu xí mà hắn vừa mới nhét ngực, lắc lư trước mặt ta, khóe miệng nhếch lên để lộ tâm trạng cực kỳ tốt của hắn lúc này: "Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi âm?"

"Ngươi câm miệng!"

Ta chỉ thấy mặt mình nóng bừng, đưa tay giật lấy chiếc hầu bao, "Lúc đó bản cung còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi không được cười!"

Quá trình giải quyết hiểu lầm luôn mất mặt và buồn cười như vậy.

Năm đó ta thêu hầu bao cho Tạ Triệu quá xấu, Lưu ma ma đề nghị để bà thêu một cái lớn hơn để đựng cái của ta vào. Ta nghĩ dù sao Tạ Triệu cũng không nhìn thấy cái ta thêu nên muốn thêu một câu "Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi âm" mà ta không biết học ở đâu đó.

Ban đầu ta tưởng chỉ có chữ viết của ta xấu thôi, sau mới phát hiện chữ thêu của ta cũng xấu nốt. Thêu được hai chữ "Niệm" xong, ta lặng lẽ buông kim chỉ, đột nhiên cảm thấy biển thêu mênh mông, quay đầu là bờ.

Khi ta tặng hầu bao cho Tạ Triệu, hắn không phải vì lý do gì khác, mà là vì nghe loáng thoáng về tay nghề thêu thùa của ta.

Hắn đoán hầu bao không phải do ta thêu nhưng cũng đồng thời chú ý đến những vết kim chỉ không ít trên tay ta, vì vậy hắn về nhà mở hầu bao ra, phát hiện ra thứ xấu xí bên trong, cùng với hai chữ xấu xí ở trên.

Sau đó Tạ Triệu tưởng tên thân mật của ta là Niệm Niệm. Nói lý lẽ ở đâu bây giờ! Ta cũng tìm ra lý do Tạ Triệu không đeo hầu bao, vì nó thực sự cản trở tầm nhìn.

Ta vừa giật vừa nói: "Sao ngươi còn nhét nó vào trong lòng!"

Tạ Triệu giơ cao tay: "Thần cũng không phải ngày nào cũng mang theo bên mình, đôi khi sợ làm mất hoặc thay quần áo quên sẽ để nó ở nhà. Chỉ là hôm nay tình cờ, thần vừa vặn mang theo."

Ta không nói nên lời.

Tạ Triệu ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng, ghé sát tai ta cười khẽ: "Hóa ra ầm ĩ lâu như vậy, công chúa là đang ghen với chính mình. Nếu như đêm tiệc sinh thần của thái tử, công chúa nhìn kỹ quần áo thần cởi ra, sẽ phát hiện hôm đó thần cũng mang theo nó."

Ta xấu hổ và tức giận, đẩy Tạ Triệu ra, chỉ vào hắn nói: "Vậy chẳng phải ngươi cũng ghen với Bùi Lạc sao!"

"Công chúa, lúc đầu rõ ràng là người thích thần, sao sau này lại mất hứng? Người lạnh nhạt với thần cũng đành, Bùi tiểu tướng quân vừa về kinh là người chuyển đến phủ tướng quân ở, thực sự quá giống như người thay lòng đổi dạ."

"Ta là không muốn cản trở tiền đồ của ngươi."

Tạ Triệu thở dài, lại kéo ta vào lòng: "Hiện tại Đại Tề quốc thái dân an, nhân tài đông đảo, có thêm thần cũng không nhiều, thiếu thần cũng không ít. Công chúa, người thậm chí còn chưa từng hỏi thần muốn gì."

Ta buồn bực nói: "Thực ra ta không hiểu lắm."

"Không hiểu cái gì?"

"Ngươi thích ta ở điểm gì? Theo lý mà nói, người như ngươi, sao có thể coi trọng một công chúa không có chút hiểu biết nào như ta."

Tạ Triệu cười khẽ: "Có lẽ là lúc công chúa giương cung b.ắ.n hạ chim bồ câu của thần quá đĩnh đạc, hoặc có lẽ là lúc công chúa vừa áy náy vừa ăn uống thỏa thích trong ngự thiện phòng quá đáng yêu. Tóm lại, thần nhận hầu bao do công chúa tự tay thêu, tức là đã chấp nhận tấm lòng của công chúa, đáng tiếc công chúa lại không hiểu."

"Tạ Triệu, xin lỗi."

"Công chúa không cần nói xin lỗi. Ít nhất là bây giờ, người là thê tử của thần."

"Không phải.”

Ở trong lòng hắn, ta hít mũi, "Hai con chim bồ câu nướng thơm như vậy, mà ta lại không chừa cho ngươi lấy một cái đùi, xin lỗi."

Ta lại nói: "Để đền bù, ta mời ngươi đi ăn chân giò nướng do đầu bếp phủ tướng quân làm nhé?"

"Vậy nên công chúa thường xuyên chạy đến phủ tướng quân, chỉ để ăn chân giò nướng sao?"

Ta hơi khó xử: "Ngươi biết trong lòng là được rồi, đừng nói cho Bùi Tuyên, nàng ấy vẫn luôn cho rằng ta đến đó là vì nàng ấy."

Tạ Triệu nhịn không được bật cười, cúi đầu hôn ta.

"Để đền bù, công chúa vẫn nên để thần về phòng ngủ đi."

[Hoàn]

Loading...