Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯỢC NGƯ KÝ - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:21:54
Lượt xem: 1,681

Sau đó, Dung Nhược liên tiếp đưa ta ra ngoài vài lần.  

 

Ăn tại Hoàng Hạc Lâu, thưởng trà tại Xuân Mãn Các, nghe hát tại Mai Viên, chọn ngọc ở Thúy Ngọc Hiên, đặt may y phục ở Thiên Tú Phường.  

 

Cả Cẩm Thành gần như đều biết Dung Nhị có một vị nương tử chưa chính thức vào cửa.  

 

Tất nhiên, xuất thân của ta cũng không thể giấu được.  

 

Ta cứ coi như hắn chỉ đang chọc tức mẹ mình, cúi đầu thuận theo mà đóng vai diễn cùng hắn.  

 

Đóng vai lâu ngày, nợ cũng đến lúc phải trả, Dung phu nhân cuối cùng không thể ngồi yên, lấy cớ “không biết quản gia, mất đi đức hạnh” mà phạt ta quỳ tại từ đường.  

 

Nghe nói cha của Dung Nhị, Ninh An Hầu, quanh năm ở kinh thành, rất ít khi về nhà. Trong nhà họ Dung, ngoài Dung phu nhân, một nửa quyền hành do huynh trưởng của bà nắm giữ, vì vậy người cữu mẫu của Dung Nhị cũng rất có uy, lời Dung phu nhân nói đều qua miệng bà mà truyền ra.  

 

“Dư Ngư, nhà họ Dung chúng ta không chê xuất thân của ngươi, chấp nhận ngươi vào cửa là vì ngươi do Nhị gia đích thân chọn. Ban đầu chúng ta nghĩ rằng ngươi có thể khiến Nhị gia tập trung lo cho gia đình, nhưng sao ngươi lại cùng hắn ra vào những nơi phong hoa tuyết nguyệt, làm náo loạn khắp nơi. Ngươi có biết bao nhiêu người trong Cẩm Thành này đang nhìn vào nhà họ Dung với ánh mắt chế giễu không?”  

 

Thật vậy, Cẩm Thành chế giễu nhà họ Dung, còn nhà họ Dung chế giễu Dung Nhị.  

 

Nhưng ta cảm thấy tội danh này quá lớn, liền nhỏ giọng phản bác: “Phu nhân, cô nương, tính tình của Nhị gia hai vị là người hiểu rõ nhất… thân phận thấp kém của thiếp nào có thể quản nổi?”

 

Dung phu nhân khẽ đập bàn, giọng lạnh lùng: "Ngươi xuất thân nơi phố chợ, không biết chút gì về đức hạnh, cử chỉ, dung nhan, công phu. Ta bảo Vương ma ma dạy ngươi quy củ, ngươi lại viện cớ phải theo Nhị Lang đi thăm bạn mà trốn học. Nhị Lang sau này sẽ kế thừa cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Dung, hắn hoang đường cũng thôi đi, nhưng ngươi không biết học hành như thế, làm sao xứng đáng làm thê tử của Nhị Lang?"  

 

Cữu mẫu của hắn bật cười: "Thê tử? Ta thấy Nhị Lang cũng không thật lòng với cô ta, làm thiếp còn chưa xứng."  

 

"Nếu chỉ như thế thì tốt, nhưng ta e là Nhị Lang vì muốn làm trái ý ta mà thật sự có thể cưới một nữ tử bán cá về làm thê đấy."  

 

Ta có chút không phục nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Hóa ra Dung phu nhân đã sớm nhìn thấu ý định của Dung Nhị, nếu bà thật sự muốn đuổi ta đi, thì đó cũng không phải là điều xấu.  

 

Nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu nhìn hai người họ, mắt sáng lên: "Một trăm lượng, ta sẽ rời khỏi Dung Nhị."  

 

"..."  

 

Dung phu nhân và cữu mẫu của hắn nhìn nhau, ta thử dò xét tiếp: "Tám mươi lượng?"  

 

Chừa lại hai mươi lượng, bán cá một năm có thể trả hết.  

 

Khi ta vừa ra giá tám mươi lượng, sắc mặt Dung phu nhân và cữu mẫu hắn khó coi như nuốt phải ruồi, ta không dám chắc: "Là ta đòi cao hay thấp?"  

 

"Thật là quá đáng!"  

 

"Vô lý!"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hai người đồng thanh quát lớn, làm ta đang quỳ cũng giật mình run rẩy.  

 

Cữu mẫu của hắn đỡ Dung phu nhân đang giận dữ rời đi, chưa đi được xa, ta nghe Dung phu nhân qua cửa sổ hỏi: "Ngươi đi hỏi cô ta, nói như vậy là thật chứ? Một trăm lượng là có thể xong chuyện?"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-ngu-ky/4.html.]

05

 

Ta vui mừng ôm một trăm lượng ra khỏi từ đường, tình cờ gặp Dung Nhược.  

 

Không rõ tại sao hắn lại ở đây, chỉ thấy khuôn mặt hắn ửng đỏ như sắc đào, đôi mắt phượng dưới ánh trăng lại càng sáng hơn, một làn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi rượu.  

 

Rượu đượm sắc đào, ngọc thụ lan hoa.  

 

Ta thầm nghĩ, với dung mạo này, chắc hẳn hai trăm lượng cũng sẽ có người đồng ý.  

 

Dung Nhược lảo đảo vài bước, đẩy tay Thường Bạch định đỡ hắn ra, bước nhanh đến trước mặt ta: "To gan thật, Dư Ngư, nàng dám bán lão tử?"  

 

Ta cười xởi lởi: "Nhận tiền từ mẹ ngài, không tính là bán đúng không? Đấy, tiền này cũng là để trả nợ cho ngài mà."  

 

"Gia chỉ đáng giá một trăm lượng thôi sao?"  

 

Ngón tay của Dung Nhược suýt chạm vào mũi ta, khiến ta lúng túng: "Không phải, là ta đáng giá một trăm lượng, Nhị gia ngài ấy mà, phải đáng ngàn vàng."  

 

Hắn đẩy khay tiền mà ta đưa ra, ánh mắt tối lại: "Ta không cho phép."  

 

Cữu mẫu của hắn vẫn đứng phía sau, hắn như nhận ra điều gì, tiến lại gần ta hỏi: "Các người nói gì với nàng ấy?"  

 

Hắn nghiêng đầu nhìn, thấy tấm đệm mỏng mà ta vừa quỳ trong căn phòng phía sau, lập tức giận dữ: "Các người phạt nàng ấy quỳ ở từ đường? Nàng ấy là người của viện ta, ai cho phép các người động vào nàng ấy?"  

 

"Nhị lang, con đừng hiểu lầm, là nàng ta đòi phu nhân một trăm lượng."  

 

Cữu mẫu hắn nhìn ta, ta gật đầu lia lịa.  

 

Cữu mẫu lại nói: "Nhị lang, con phải hiểu rằng, thê tử của con không thể là một nữ tử bán cá. Phu nhân chịu cho nàng ta vào cửa, vốn muốn nhận làm thiếp, nhưng nàng ta chỉ nhìn vào tiền. Chính nàng ta đã nói với phu nhân rằng, chỉ cần một trăm lượng là sẽ rời đi."  

 

Dung Nhược quay lại nhìn ta, hắn như một cây tùng bách mạnh mẽ và hiên ngang, tuy lòng như la sát nhưng mặt lại như Quan Âm. Trước hắn, ta chỉ thấy lo sợ và lúng túng.  

 

"Nàng nói vậy sao?"  

 

Giọng ta run rẩy: "Chẳng phải… ta nợ ngài tiền sao?"  

 

"Tiền?"  

 

Từ trên cao vang lên một tiếng nhẹ nhàng, ta tưởng mình nghe nhầm, đang định ngẩng đầu thì đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ ta từ phía sau, sau đó, môi ta cảm nhận được vị ngọt ngào, trong đầu như có tiếng sấm rền.  

 

Dung Nhược, tên này, lại dám trước mặt mọi người trong sân hôn ta một cái.  

 

Ta mắt tròn xoe miệng há hốc, điều này dường như làm hắn thấy rất thú vị. Hắn cười xấu xa, vòng tay qua eo ta, cúi xuống hôn lần nữa, nhưng không còn là chạm nhẹ, mà như muốn nếm thử từng chút môi và răng của ta.  

 

Những thỏi bạc trên tay ta lăn loảng xoảng xuống đất, nếu không phải hắn vẫn ôm chặt lấy eo ta, e rằng ta đã khuỵu xuống rồi.  

 

"Chuyện của chúng ta, chỉ một trăm lượng là xong được sao?"  

Loading...