Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯỢC NGƯ KÝ - 19

Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:16:34
Lượt xem: 1,857

Sau khi biến động lắng xuống, Cẩm Thành không còn là nơi mà nhà họ Dung độc bá nữa, những tin đồn về Dung Nhị gia giờ chỉ là dĩ vãng.

 

Hai chúng ta lập một khu vườn trồng rau trong sân, trồng đầy hoa đào, nuôi một con chim ưng và một con chó. Hắn đọc sách, ta nấu ăn; hắn rửa bát, ta khâu vá.

 

Dung Nhị gia ngày xưa giàu có đến mức thách thức cả thiên hạ, giờ sống cuộc sống giản dị như mây trôi nước chảy.

 

Sau đó, Trang Như Khiêm tìm đến chúng ta, đứng bên ngoài hàng rào. Ta nghe thấy Trang Như Khiêm nói: "Hiền Thanh huynh, quả là huynh có tầm nhìn xa trông rộng, đã sớm dự đoán được rằng sau khi tân hoàng lên ngôi sẽ chỉnh đốn các phe phái và mạnh mẽ thi hành chính sách trọng nông ức thương. Những thương gia giàu có nếu không cẩn trọng đã bị tịch thu tài sản."

 

Dung Nhược bật cười ha hả, bảo rằng Trang Như Khiêm quá lời, hắn chỉ là không có tài kinh doanh, cũng là một người phàm tục tham luyến tình cảm nam nữ, lựa chọn ẩn cư chỉ là để được ở bên ta trọn đời.

 

Giờ đây ta có thể miễn cưỡng chống gậy mà đi lại, những ngày thời tiết tốt, Dung Nhược sẽ hào phóng cho phép ta dẫn theo Vượng Tài xuống chân núi nhặt nấm.

 

Một người một chó tập tễnh đi trên con đường nhỏ về nhà, từ xa ta đã thấy có một người phụ nữ đứng đợi ở ngã rẽ.

 

Bên trong hàng rào, cửa sân đóng chặt. Ta nhìn Vượng Tài đang ngậm cái giỏ trong miệng: "Mẹ không đi nổi nữa, con về trước đặt đồ xuống rồi quay lại đón mẹ nhé."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta ngồi xuống một gốc cây gần đó, người phụ nữ mặc y phục diễm lệ chậm rãi tiến lại gần: "Ta từng gặp cô, chỉ là cô chưa gặp ta thôi. Khi Hiền Thanh dẫn cô đến Tiệm Hạnh Phúc mua bánh đào, ta đã ở ngay sau các người."

 

Ta cúi đầu xoa bóp chân trái: "Là Lưu Tinh Nhi cô nương phải không?"

 

19

 

Nghe nói Lưu Tinh Nhi không sống tốt ở nhà mẹ đẻ, phu nhân của Thượng thư bộ Hộ ở kinh thành, bạn thân của nàng, đã nhận nàng về nương tựa.

 

Thượng thư đại nhân là người ủng hộ Cửu vương và trưởng công chúa, sau khi vương triều thay đổi, Lưu Tinh Nhi dựa vào tài trí của mình đã trở thành người hầu cận bên trưởng công chúa. Dù không ở trong triều nhưng vẫn có chút quyền lực.

 

Hôm nay nàng đến là mang theo lời của Thượng thư đại nhân, đích thân đến tìm Dung Nhược đã đột nhiên mai danh ẩn tích.

 

Khi ta và Lưu Tinh Nhi nói chuyện xong, Dung Nhược cũng vừa tiễn Thượng thư đại nhân ra về, hắn không đợi vị đại nhân đó lên xe mà đã ba bước làm hai chạy tới, đỡ ta đứng dậy.

 

Thấy hắn như thể không nhìn thấy mình, Lưu Tinh Nhi buột miệng gọi: "Hiền Thanh, ngươi trách ta đã quấy rầy sự bình yên của các người sao? Tài năng của ngươi từ thời Cửu vương đã được thánh thượng hết mực coi trọng, người từng nói tân Ninh An Hầu sẽ không còn là danh hão với gia tài khổng lồ nữa. Việc tìm ngươi cũng là ý của thiên tử, cựu Ninh An Hầu đã qua đời, tân Ninh An Hầu lại biến mất trong loạn thế. Ngươi có tài kinh bang tế thế, không quy phục triều đình, thánh thượng làm sao yên lòng?"

 

Dung Nhược đỡ ta đi được vài bước mới dừng lại: "Đa tạ ý tốt của Lưu phu nhân."

 

Đêm đó, mưa thu lất phất rơi, ta ngủ say, cảm thấy Dung Nhược trở mình dậy đi vào bếp. Chẳng bao lâu sau, một thứ nóng hổi được đút vào từ đầu chăn, ta mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt chứa đựng nụ cười của Dung Nhược, biết rằng hắn đã đi hâm ấm túi sưởi cho ta.

 

Nhiều năm qua, thế sự xoay vần, bể dâu thay đổi, cuộc đời đã mài mòn cậu công tử chói lọi, ngạo nghễ năm nào trở thành một người đàn ông trung niên trầm ổn, cẩn trọng.

 

Duy nhất không thay đổi, chính là sự chăm sóc chu đáo của hắn dành cho ta.

 

"Hiền Thanh, khi nào chúng ta đi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-ngu-ky/19.html.]

 

Chúng ta đều hiểu rõ chuyện xảy ra hôm nay. Thấy hắn khẽ cau mày, ta an ủi: "Chàng vốn chẳng tầm thường, định sẵn sẽ tạo nên thành tựu kinh thiên động địa. Những năm yên bình này chỉ như trời ban cho ta, ta đã mãn nguyện rồi. Nếu đã là ý trời, thì cứ thuận theo đi."

 

"A Ngư, con đường phía trước còn chưa rõ, nàng có sợ không?"

 

Ta lắc đầu: "Năm đó chàng có trí tuệ dứt bỏ gia tài vạn lượng để tránh tai họa loạn thế, sau này chàng cũng sẽ có bản lĩnh sáng suốt vượt qua nguy nan, chỉ cần có chàng trên đời này, chẳng có gì khiến ta sợ."

 

"Hôm nay Lưu Tinh Nhi nói gì với nàng, sao không nhắc đến?"

 

"Nàng ấy nói…" Ta nhìn xuống chân mình, những lời nàng ta nói có phần khó nghe, ta không muốn nhắc lại với Dung Nhược.

 

Hắn lập tức lo lắng: "Nàng đừng nghe nàng ta nói bậy."

 

"Chàng biết ta đã trả lời nàng ta thế nào không? Ta nói rằng cùng chàng trải qua bao nhiêu hoạn nạn, sinh tử gắn bó, tình nghĩa của chúng ta không thể bị ngăn cách bởi bất kỳ gia thế nào. Dù có nói ta là một cô gái bán cá hay ta què chân cũng được, ta cũng sẽ không nảy sinh ý muốn rút lui. Ta tự nhận mình chăm chỉ, một lòng hướng thiện. Dù chân tay không tiện, ta cũng tuyệt đối không làm kẻ lười biếng. Dù ta không học hành bao nhiêu ngày, nhưng những năm qua ở bên cạnh chàng, ta cũng học được ít nhiều kiến thức và lễ nghĩa. So với những tiểu thư khuê các thì ta chỉ thiếu chút gia tài, nhưng gia tài của họ cũng là cha ông họ kiếm được. Nếu ta muốn, phu quân của ta có thể vì ta mà kiếm về."

 

Dung Nhược nghe xong lời ta nói, vui mừng đến mức muốn nhào tới, Lão Hổ và Vượng Tài cứ nghĩ hắn đang ức h.i.ế.p ta, liền đứng bên cửa sủa ầm ĩ.

 

Hắn ném một chiếc giày qua: "Cút, ta với mẹ của các ngươi đang bàn chuyện đại sự."

 

Dung Nhược kéo ta vào chăn, đôi tay bắt đầu không yên phận mà mơn trớn khắp người ta.

 

Ta lườm hắn: "Lớn từng này rồi, sao còn như một tên nhóc non nớt mà vội vàng thế, đừng làm rộn, ta buồn ngủ."

 

Hắn mếu máo: "A Ngư, mấy ngày liền nàng đều nói buồn ngủ, ta nhịn đến khổ sở, nàng không thương ta sao?"

 

"Ta thương chàng, ai sẽ thương nó đây?"

 

"Ai?" Dung Nhược ngẩng đầu lên, đôi tai dựng đứng giống như của Vượng Tài.

 

"Nó đấy." Ta mò mẫm trong chăn tìm tay hắn, đặt lên bụng mình, chớp mắt nhìn hắn.

 

Hắn ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên bật dậy khỏi chăn, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, bước nhanh đến bàn viết thư.

 

Ta chống đầu nhìn hắn: "Viết cho ai thế?"

 

"Thường Bạch và Xuân Cảnh."

 

Dưới ánh đèn, Dung Nhược đứng thẳng lưng, bút trong tay nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, ta thoáng chốc ngẩn ngơ, nhớ về hình ảnh người thiếu niên phong thái nhẹ nhàng như gió ngày xưa.

 

Viết được nửa chừng, hắn dường như nghĩ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn ta: "A Ngư, con của chúng ta sau này phải đọc thánh hiền thư, muôn thứ đều hèn, chỉ có học vấn là cao quý nhất."

 

(Hoàn)

Loading...