Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯỢC NGƯ KÝ - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:20:34
Lượt xem: 1,081

(Văn án)

 

Ta là một nữ tử bán cá, đã từng mang người cha nghiện cờ b.ạ.c của mình lên công đường, làm huyên náo khắp nơi. 

 

Nhị công tử của Ninh An Hầu phủ, người nổi tiếng ăn chơi trác táng, bỏ ra một trăm lượng bạc để mua ta về nhà, sau đó ta lại nhận thêm một trăm lượng từ mẫu thân của hắn để rời khỏi hắn. 

 

Hắn trong cơn say khướt chạy đến: “Nghe nói nàng đã bán lão tử?”  

 

Về sau, vị nhị công tử hoang đường ấy lại muốn vì ta mà dùi mài kinh sử, thi cử cầu công danh, còn nói sẽ cùng ta bền lâu trọn kiếp.

 

Thế nhưng, ta dần dần phát hiện ra bí mật không thể tiết lộ của nhà họ Dung. Vị đại tiểu thư, con của thiếp thất nhà họ Dung, lại nhìn Nhị gia nhà họ Dung bằng ánh mắt không bình thường. Vì vậy, ta cũng bị cuốn vào họa sát thân. 

 

1

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta kéo cha mình lên công đường.  

 

Ông ta cáo buộc ta tội g.i.ế.c cha, còn ta lại cáo buộc ông ta tội bán con gái.  

 

Quan huyện gõ mạnh một cái vào án kỷ: "Dư Ngư, ngươi muốn g.i.ế.c cha mình, đó là hành vi đại nghịch bất đạo, lại còn tố cáo cha mình là bất hiếu. Trong mười tội ác, ngươi đã chiếm hai tội, vậy mà ngươi còn dám đến nha môn?"

 

Ta lạnh lùng nhìn người cha gầy còm, hốc mắt trũng sâu của mình: "Đại nhân nói ta g.i.ế.c cha, thế cha ta - Dư lão đại có bị mất miếng thịt nào không?"

 

Quan huyện hỏi: "Dư lão đại, ngươi có bị thương không?"  

 

Cha ta chỉ vào lưng ta: "Con d.a.o vẫn còn đây! Đứa con bất hiếu này vừa rồi còn cầm d.a.o dí vào cổ ta."  

 

Ta rút con d.a.o từ thắt lưng ra, sáng loáng giơ lên trước mặt quan huyện: "Đại nhân, ta chỉ là người bán cá ở chợ phía nam thành. Từ khi cha ta dính vào cờ bạc, mẹ ta bị ông ta làm tức chết, trong nhà chỉ còn lại mình ta. Ta dựa vào bán cá mưu sinh, mang theo d.a.o ra công đường quả là không đúng, nhưng cũng vì lão súc sinh này bức ép ta."

 

Thư lại bên cạnh cười "phì" một tiếng, cha ta liền lớn tiếng: "Ngươi chửi ai là lão súc sinh hả?"  

 

Quan huyện lại hỏi: "Dư lão đại, con gái ngươi nói ngươi nghiện cờ bạc, bán con gái trả nợ, có đúng không?"  

 

"Đại nhân, oan uổng quá, đứa con bất hiếu này suốt ngày làm ta tức giận, ta chỉ muốn tìm một mối hôn sự tốt cho nó, gả nó đi để được yên ổn, khỏi phải lo lắng nhiều mà thôi."  

 

"Viên Tam gia tuổi tác ngang ông, ông thực sự muốn tìm chồng cho ta sao?"  

 

"Nhà họ Viên là chỗ bao người muốn kết thân, lớn tuổi thì có làm sao, lớn tuổi biết yêu thương. Nếu không phải Viên Tam gia nhìn trúng, chỉ với cái bộ dạng đanh đá này của ngươi, làm sao vào được nhà họ Viên?"  

 

"Ta có tay có chân, ai cần chứ?"  

 

"Dư Ngư, mẹ ngươi bán cá, ngươi cũng bán cá, rồi lại gả cho kẻ bán cá, đời đời kiếp kiếp nhà ngươi cũng chỉ bán cá thôi!"  

 

"Đừng nhắc đến mẹ ta! Dư lão đại, mẹ ta bán cá nuôi sống gia đình này, chưa bao giờ thiếu nợ ông một xu. Ông lại dính vào cờ bạc, thua sạch gia sản, bà ấy bán cá để trả nợ cho ông. Ông có tư cách gì nói về bà ấy? Bán cá thì sao, không trộm không cướp không cờ bạc. Còn ông, c.h.ế.t không được, sống cũng chẳng ra gì, ăn không ngồi rồi như con đỉa hút m.á.u người! Mẹ ta là người tốt như thế, cả đời bị ông hủy hoại, ông có tư cách gì nhắc đến bà ấy?"

 

Nhắc đến mẹ ta, ta không kìm được mà đau lòng, nước mắt cứ thế chảy xuống. Một khi con người khóc thì mất hết khí thế, cha ta càng thêm hung hăng: "Mẹ ngươi? May mà bà ta c.h.ế.t rồi, nếu không lão tử cũng đem bán luôn!"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-ngu-ky/1.html.]

"Dư lão đại! Ta liều mạng với ông!"  

 

Ta lao lên, túm lấy cổ áo cha ta, d.a.o trong tay đang định đ.â.m thì một viên sai dịch bên cạnh đã nhấc gậy đánh tới, ta giơ tay chắn, nhưng lại nghe thấy tiếng cha ta la oai oái.  

 

Viên sai dịch đá văng con d.a.o c.h.é.m cá xuống đất: "Trên công đường, không được làm càn."  

 

"Đại nhân, ngài thấy đấy, đứa con bất hiếu này cầm d.a.o định g.i.ế.c ta!"  

 

Quan huyện cau mày hỏi ta: "Dư Ngư, vừa rồi ngươi cầm cái gì trong tay?"  

 

Ta sững người, nhìn về phía con d.a.o đã bị đá bay đi: "Dân nữ, dân nữ không cầm gì cả."  

 

Quan huyện đập mạnh xuống án: "Dư lão đại, ngươi náo loạn đủ chưa?"  

 

02

 

Quan huyện lấy cớ cha con chúng ta không hòa thuận, gây chuyện vô cớ mà mắng chửi rồi đuổi ra ngoài.  

 

Bên ngoài công đường, người xem ngày càng đông, đều là láng giềng từ nhỏ nhìn ta lớn lên. Họ mắng cha ta là kẻ vô ơn, ác độc, người đồng cảm với ta lại càng nhiều.  

 

Cha ta bị mắng đến hoa cả mắt, trút hết giận dữ lên ta, chỉ vào mặt ta mà mắng: "Dù thế nào, ta cũng đã nhận sính lễ của Viên Tam gia rồi, không có chuyện trả lại. Dư Ngư, ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả."  

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Vậy thì cứ bảo nhà họ Viên chuẩn bị đi, vào cửa rồi, hoặc là làm đám tang cho ta, hoặc là cho Viên Tam gia."  

 

"Đồ không biết tốt xấu! Viên Tam gia là người thế nào, ngươi cũng dám đắc tội?"

 

Viên Tam gia là ai, là tên ác bá địa phương, năm mươi mấy tuổi, có sáu phòng thiếp.

 

Vừa nói, ta vừa lao ra khỏi đám đông, nhìn về phía ngọn núi xa xa, ẩn hiện trong lớp sương mờ che phủ bởi ánh hoàng hôn. Trời cao là thế, còn người thì hèn mọn biết bao. Ta tuyệt vọng vì số phận của mình, lòng đầy bi thương.

 

Lau khô nước mắt, ta quay đầu nói: "Nhà ai thiếu nữ nhân? Dư Ngư nguyện làm trâu làm ngựa cũng được."

 

Vừa dứt lời, chẳng những không ai dám trả lời, mà ngay cả mấy nam nhân chạm ánh mắt ta cũng lùi lại một bước.

 

Dù xuất thân ta thấp kém, nhưng dung mạo lại khá, trước khi chuyện với Viên Tam gia xảy ra, không thiếu thanh niên đến tán tỉnh ta. Trong số đó còn có một tú tài.

 

Cha ta ở phía sau cười lớn vài tiếng: "Ngươi chắc là điên rồi, ai lại dám đối đầu với Viên Tam gia vì ngươi chứ?"  

 

Ta cũng thấy mình thật nực cười.  

 

Lúc này, từ phía sau đám đông bỗng truyền đến tiếng cười, vừa lười nhác vừa trêu chọc.  

 

Đám người tản ra, ta nhìn thấy một nam tử xách lồng chim bước tới, dung mạo như hoa phù dung, ánh mắt long lanh như sao. Hắn mặc áo bào đen, thêu một nhành trúc đơn giản bằng chỉ vàng, khóe môi thoáng nét cười, trông vừa kiêu ngạo vừa lả lơi.  

 

Lồng chim ở tay trái, chuỗi Phật châu ở tay phải, giọng hắn lười biếng: "Gia không thiếu trâu ngựa, chỉ thiếu một nữ nhân."  

 

"Có phải là Dung Nhị gia không?"  

 

"Đúng rồi, là Dung Nhị gia."  

Loading...