Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhược Nghi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:53:43
Lượt xem: 561

Trước khi đi, Tần vương phi lại hạ lệnh, phạt Lâm Nhược Uyển hai mươi cái tát, rồi đưa về Lâm phủ đóng cửa tự kiểm điểm.

Thế là, Lâm Nhược Uyển đang ngất đi bị hắt một chậu nước lạnh cho tỉnh lại, bị túm dậy rồi ăn một trận tát.

Nàng ta vốn đã đau đớn, thân thể mềm nhũn không thể phản kháng, tiếng kêu khóc yếu ớt bị tiếng tát chát chúa át đi.

Còn ta thì được Thái tử cố ý giữ lại.

Trong sân vắng vẻ, cung nữ thái giám đều bị sai đi.

Thái tử dựa vào ghế, tự tay rót cho ta một chén trà.

Ta nhận lấy chén trà, ánh mắt men theo bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của hắn, rơi vào ánh mắt quyến luyến của hắn.

Tim như bị ai đó chọc vào một cái.

Hình như rất lâu về trước, ta đã từng bắt gặp ánh mắt như vậy rồi.

Rốt cuộc······là khi nào nhỉ?

Thái tử hỏi: "Đến lượt nàng rồi sao?"

Ta hoàn hồn, mỉm cười lắc đầu: "Ta chỉ lo lắng cho ngài thôi."

Còn lo lắng ngôi vị Thái tử phi của ta không giữ được.

Khóe môi tái nhợt của Thái tử khẽ nhếch lên, cười đến cong cả mắt.

"Cảm ơn sự quan tâm của nàng, ta thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi."

"Ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, Lâm tiểu thư, nàng có đồng ý không?"

Ánh mắt quyến luyến của hắn, nhìn sâu vào ta.

Trong lòng ta như có một ngọn lửa bùng lên.

Trong ngọn lửa ấy, có niềm vui mừng khi được Thái tử thưởng thức và yêu mến.

Thái tử tuấn tú dịu dàng, địa vị cao quý, được hắn yêu thích dù sao cũng là chuyện tốt khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Càng nhiều hơn chính là sự sảng khoái khi quyền thế địa vị sắp nằm trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-nghi/chuong-8.html.]

Ta vui vẻ gật đầu.

Thân thể Thái tử vẫn còn yếu ớt, sau khi đánh vài ván cờ liền sai người hộ tống ta rời đi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đợi đến khi ta về phủ, cả Lâm phủ đã náo loạn cả lên.

Bà tử lặng lẽ nói cho ta biết, một canh giờ trước, Lâm Nhược Uyển toàn thân đầy thương tích bị đưa về phủ, nhị thẩm khóc rung trời, lão thái thái tức giận đến mức muốn ăn thịt người.

Đang đợi ta trở về, muốn hung hăng dạy dỗ ta một trận.

Nhị thẩm khóc: "Đại tiểu thư, thẩm thẩm biết con hận ta, hận cả Lâm gia, nhưng Uyển nhi vô tội, sao con lại hại nó?! Mong tổ mẫu làm chủ cho Uyển nhi!"

Lão thái thái mắng đến mức nước bọt văng tung tóe: "Lâm Nhược Nghi! Quỳ xuống cho ta! Uyển nhi là muội muội của ngươi, ngươi lại dám hãm hại nó! Lâm phủ không chứa chấp loại nữ tử như ngươi!"

Hai người đều cho rằng, ta vẫn là đích trưởng nữ nhu nhược, dễ bắt nạt kia, đang đợi ta quỳ xuống cầu xin.

Không ngờ, ta lại cười thành tiếng.

"Tổ mẫu, người mà Vương phi nương nương phái đến, không nói với người lý do vì sao Lâm Nhược Uyển bị đánh sao?"

Lão thái thái nghẹn lời, phẩy tay ném bát hương đến trước mặt ta.

"Ngươi hãm hại Uyển nhi mà còn dám cãi à?"

Mảnh vỡ tan tành, bụi tro b.ắ.n tung tóe khắp nền đất.

Ta lơ đãng nghiêng người, khẽ cười, cố tỏ ra ngoan ngoãn.

"Tổ mẫu, người định xử trí con thế nào? Đuổi con ra khỏi Lâm gia? Hay là đánh đòn, giam vào từ đường, bỏ đói con mười ngày nửa tháng để con chừa thói xấu?"

Thuở nhỏ, bà ta vẫn thường dùng những thủ đoạn ấy để uy h.i.ế.p ta.

Nào là hù dọa đuổi ta ra khỏi nhà, để ta lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người đời chà đạp.

Nào là nhốt ta trong từ đường lạnh lẽo, mỗi ngày chỉ cho một bát nước lã cầm hơi.

Ta bị bỏ đói đến mức đầu váng mắt hoa, nước mắt giàn giụa, phải bốc tro hương mà ăn cho đỡ đói.

Trong cơn mê man, ta lẩm bẩm gọi cha mẹ.

Văng vẳng bên tai hình như có tiếng người đáp lời...  Cố gắng mở mắt ra, thì ra là giọng nói khinh miệt của Lâm Nhược Uyển: "Gọi cha mẹ ư? Cha mẹ ngươi c.h.ế.t từ lâu rồi! Đồ ngu! Mau c.h.ế.t đi là được gặp họ đấy!"

Từ đó về sau, ta chẳng còn sợ gì nữa.

Loading...