Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhược Nghi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:37:45
Lượt xem: 1,071

Nhờ vào thiện duyên mà cha kết giao lúc sinh thời, ta mỗi ngày lặng lẽ ra khỏi phủ, theo phu tử đọc sách, mở mang kiến thức, sau lại giả nam trang, theo chưởng quỹ học cách làm ăn buôn bán, kết giao bằng hữu.

Rất khổ rất mệt, nhưng ta cam tâm tình nguyện.

Cũng bởi vì như thế, ta mới có thể khiến tài sản cha mẹ để lại tăng lên gấp bội, mới có thể mua chuộc đám nha hoàn tạp dịch trong phủ, mới có thể ở kiếp trước từng bước nâng đỡ vị tiểu quận vương bất tài vô dụng kia lên ngôi vị cao quý.

Còn Lâm Nhược Uyển, nàng ta chỉ biết hưởng thụ, sợ khổ sợ mệt, có sắc mà chẳng có tài.

"Khụ——" 

Lão thái thái khẽ ho một tiếng, nhị thẩm lập tức nhanh nhẹn bưng bát nhổ lên.

Mọi người đều buông đũa xuống, chỉ nghe thấy tiếng ho khạc đờm dính nhớp của lão thái thái.

“Tổ mẫu, con đã tìm được loại lê hảo hạng ở phương Nam để dâng lên người, mong người dùng để nhuận cổ họng ạ." Lâm Nhược Uyển khéo léo lấy lòng lão thái thái.

Lão thái thái nghe vậy, trên mặt tràn đầy ý cười: "Uyển nhi, con thật có hiếu, lại vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, cho dù là Thái tử cũng xứng đáng."

Nói đoạn, bà ta quay sang trách mắng ta: "Nhược Nghi, con không nên giấu giếm, tài đánh cờ giỏi như vậy cũng nên dạy cho muội muội con."

Lâm Nhược Uyển cũng nghĩ như vậy.

Nàng ta ghen tị nhìn chằm chằm ta, đáy mắt chứa đầy oán hận.

Nhị thẩm thấy vậy liền cười nói: "Bây giờ học cũng không muộn. Đại tiểu thư, con có bằng lòng không?"

Ba người đồng loạt nhìn về phía ta, mỗi người một vẻ. Ta thản nhiên cười đáp: "Con theo Vương sư phụ học cờ."

Lâm Nhược Uyển nghe vậy, có vẻ không hiểu ta là có ý gì.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Vương sư phụ là tiên sinh dạy cờ ngày trước trong phủ, sau đã về quê dưỡng lão rồi.

Ta thản nhiên bổ sung: "Nếu lúc trước muội muội kiên trì học tiếp, không bỏ dở giữa chừng, thì bây giờ cần gì ta phải dạy? Với tính cách lêu lổng của muội muội, ta cũng chẳng dạy được."

Lâm Nhược Uyển nghe vậy, tức đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, trông thật đáng thương.

Lão thái thái cũng nổi giận, cầm lấy gậy muốn đánh ta.

Ta không hề nhúc nhích, thản nhiên nói: "Nếu Thái tử điện hạ hỏi vết thương trên người con từ đâu mà có, con sẽ nói, là do con không chịu thay muội muội gả cho tiểu quận vương, nên tổ mẫu đánh."

Mọi người nghe vậy, lại đồng loạt biến sắc.

Cây gậy trong tay lão thái thái rơi xuống đất, "bịch" một tiếng vang lên.

Ta thầm cười lạnh, quay đầu bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-nghi/chuong-4.html.]

Đến tối, Lâm Nhược Uyển chạy đến viện của ta.

Nàng ta bưng mấy hộp son phấn, đến xin lỗi ta: "Tỷ tỷ, muội sẽ bảo tiểu quận vương ngậm miệng, xin tỷ tỷ đừng nói ra ngoài. Đều là tiểu thư Lâm phủ, nếu danh tiếng của muội bị hủy, tỷ tỷ cũng khó mà gả vào Đông cung. Mấy hộp này đều là son phấn nổi tiếng nhất kinh thành của Đới Xuân Lâm, rất tốt, muội cũng dùng nó, xin tỷ tỷ nhận cho."

Nàng ta giả vờ ngoan ngoãn, vành mắt đỏ hoe trông thật đáng thương.

Ta gật đầu nhận lấy.

Dưới ánh nến leo lét, ta lật qua lật lại xem xét hộp phấn.

Bao bì niêm phong đều nguyên vẹn, chỉ là mặt sau hộp phấn có một lỗ nhỏ.

Ta gọi thị nữ thân cận: "Gọi Bích Hà ở viện của Lâm Nhược Uyển đến đây."

Nhị thẩm và Lâm Nhược Uyển đều cho rằng, ta chưa từng dùng son phấn Đới Xuân Lâm, liền có thể dùng son phấn để hãm hại ta.

Đáng tiếc, kiến thức của ta hơn hẳn bọn họ.

Ta chờ xem bọn họ tự chuốc lấy quả đắng.

Ba ngày thoáng cái đã qua, đến ngày hẹn đánh cờ với Thái tử.

Trước khi đi, Lâm Nhược Uyển cứ quấn lấy ta.

Nàng ta cười nói muốn giúp ta trang điểm, còn muốn thoa son đánh phấn cho ta.

"Tỷ tỷ, sao tỷ không dùng son phấn muội tặng? Thái tử điện hạ nhất định sẽ thích." Hộp phấn kia vẫn còn nguyên niêm phong, lặng lẽ nằm ở góc bàn trang điểm.

Ta lắc đầu: "Ta chưa dùng bao giờ, không muốn dùng."

Lâm Nhược Uyển đưa mặt đến gần ta.

Khuôn mặt nàng ta trắng nõn nà, thoa đều một lớp phấn mịn màng, hương thơm ngào ngạt.

Nàng ta chớp chớp mắt: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ chưa dùng rồi. Tỷ xem, hôm nay muội cũng thoa, có phải rất đẹp không?"

Vừa nói xong, nàng ta liền tự ý mở hộp phấn kia ra, cẩn thận tỉ mỉ thoa lên mặt ta.

Tỳ nữ không kịp cản lại.

Ta ngồi bình thản, lặng lẽ nhìn vào gương rồi thấy nụ cười kiêu ngạo của nàng ta.

Bỗng có một thứ gì đó kỳ lạ xộc đến.

Mùi rất nhẹ, nhanh chóng tan biến.

Loading...