Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhược Nghi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:31:19
Lượt xem: 1,186

Mặt trời đang chiếu sáng phía chân trời, sau khi ta thay y phục xong, ta liền xách hành lý một mình rời khỏi Lâm phủ.

Khi ta bước qua ngưỡng cửa, tiếng thì thầm của nô tỳ vang lên từ phía sau ta: "Đại tiểu thư thật đáng thương, rõ ràng là trưởng nữ, lại bị thứ nữ ức h.i.ế.p đến không ngẩng đầu lên được, thật là đáng thương."

Một nô tỳ khác nhổ nước bọt nói: “Ngươi đúng là thương xót cho chủ nhân mình.”

Nhưng ta lại vờ như không nghe thấy.

Giả vờ yếu đuối và thấp kém chỉ là cách để ta tồn tại trong phủ đệ lớn như Lâm phủ.

Cha mẹ đã chết, lão phu nhân thiên vị, nhị thúc bội bạc, ham tiền, còn đường muội Lâm Nhược Uyển thì đạo đức giả, độc ác.

Nhưng giờ đây ta đành phải đưa ra lựa chọn khác.

Ta đội nón lá, thong thả bước đến dưới Nguyệt Kiều, cách Lâm phủ không xa.

Tiểu thương rao hàng khắp phố, người người qua lại vội vã, ta lại chẳng hề nao núng.

Bởi lẽ ta biết, Thái tử điện hạ trong trang phục thường dân sắp sửa đi qua nơi này.

Lâm Nhược Uyển đã mua chuộc kẻ hầu người hạ trong Đông Cung, nắm được giờ giấc và đường đi của Thái tử khi hắn xuất cung một mình.

Nàng ta nhớ rõ thời gian, nhưng lại nhầm lẫn địa điểm, nên mới xui xẻo đụng phải tên tiểu Quận vương phóng đãng kia.

May thay, ta đã sống lại một kiếp, chẳng những không nhớ lầm, mà còn biết rõ điều Thái tử chân chính yêu thích là gì.

Dưới gốc cây nơi Nguyệt Kiều, bóng hoa đung đưa, ta bày sẵn bàn cờ, quân đen quân trắng đan xen, đôi tay ngọc ngà khéo léo di chuyển quân cờ.

Làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ lay lớp mạng che mỏng manh dưới vành nón, thoáng chốc để lộ một bên gương mặt trắng trẻo, mịn màng.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tiếng bước chân phía sau bỗng khựng lại.

Ta khẽ mỉm cười, khéo léo di chuyển quân cờ như thể đang phiền muộn vì thế cờ bí.

Một lúc lâu sau, giọng nói ôn nhuận của một nam nhân vang lên từ phía sau: "Nếu di chuyển quân trắng như vậy, có thể phá giải thế cờ này."

Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng hiện ra trước mắt ta.

Ngón tay đang di chuyển quân cờ trắng đeo một chiếc nhẫn ngọc bích vô giá.

Cá đã cắn câu.

Ta giả vờ kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi vội vàng lấy tay che miệng, đứng dậy hành lễ.

"Đa tạ công tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-nghi/chuong-2.html.]

Phía sau lớp mạng che mỏng manh, chính là gương mặt tuấn tú, ôn hòa của Thái tử.

Hắn đứng thẳng như tùng trúc, dường như cũng đang chăm chú nhìn ta, mỉm cười ôn hòa mà thong dong: "Cờ nghệ của cô nương thật cao siêu."

Kiếp trước, với thân phận Quận vương phi, ta thường xuyên vào cung tham gia yến tiệc, cũng có vài lần gặp mặt Thái tử.

Về sau, ta mượn tay tiểu Quận vương, trở thành mưu sĩ cho Thái tử, giúp hắn tranh đoạt ngôi vị.

Thái tử là một vị công tử tuấn tú, nho nhã, đối với ta vừa có sự tôn trọng và giữ khoảng cách với đệ muội, lại vừa có sự thân thiết và quan tâm dành cho người nhà.

Mùa hè cùng nhau thưởng thức đá lạnh, mùa đông cùng nhau nhâm nhi rượu mơ.

Càng có một loại gần gũi khó mà nói rõ.

Hơn nữa, hắn đối xử với Lâm Nhược Uyển rất lạnh nhạt.

"Cô nương rất giống một người quen của ta, nàng ấy cũng rất giỏi đánh cờ."

Thái tử bỗng nhiên lên tiếng, dường như muốn thăm dò điều gì đó.

Hắn lại cất lời mời: "Không biết cô nương có thời gian cùng ta đánh một ván cờ không?"

Ta nhớ tới ánh trăng sáng trong lời đồn đại về Thái tử, khẽ gật đầu: "Công tử, xin mời."

Ngày hôm ấy, ta cùng Thái tử đánh cờ đến khi hoàng hôn sắp buông xuống mới từ biệt.

Trước lúc rời đi, hắn dường như có chút chần chừ.

Ánh mắt hắn trầm ngâm, cởi ngọc bội bên hông đưa cho ta: "Lâm cô nương, ta thua rồi, xin được tặng ngọc bội này cho cô nương. Mong cô nương hãy nhận cho."

Trong lúc đánh cờ, ta đã vô tình để lộ thân thế của mình cho hắn.

Hắn đã biết ta là ai.

Khi ta trở về Lâm phủ, đường muội Lâm Nhược Uyển đã đợi ta từ lâu.

Nàng ta thay một bộ y phục khác, mái tóc ướt sũng xõa xuống, vẫn còn vương lại những vệt nước lem luốc.

"Ngươi đi đâu vậy! Chẳng cần ta cho phép mà ngươi dám tự ý ra ngoài sao?!"

Lâm Nhược Uyển khinh bỉ liếc xéo ta, giọng nói pha lẫn sự hoảng hốt.

Thấy tay ta cầm mũ trùm, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút bực dọc vân vê chiếc khăn tay.

"Vài ngày nữa, Tiểu Quận vương, con trai độc nhất của Trưởng công chúa sẽ đến cầu hôn. Ngươi hãy nói với tổ mẫu rằng ngươi muốn gả cho hắn, nghe rõ chưa!"

Loading...