Chạm để tắt
Chạm để tắt

Những Năm Tháng Ta Hết Lòng Vì Thư Sinh Nghèo Khó - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-27 15:16:09
Lượt xem: 1,578

 

Khi rảnh rỗi, chúng ta cũng ngồi ở góc phòng, xem các tiết mục biểu diễn trên sân khấu, đôi khi có cả các tiên sinh đến kể chuyện, cuộc sống trôi qua thật thú vị và đầy ý nghĩa.

 

Cuộc sống của ta ở thanh lâu rất thoải mái, thậm chí ta còn từ một đứa nhỏ gầy gò, đen nhẻm trở nên cao lớn, trắng trẻo và đầy đặn hơn.

 

Mỗi lần nhìn thấy bộ n.g.ự.c nở nang của ta, tú bà lại hài lòng gật đầu, nói rằng ta chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền trong tương lai.

 

Ta cũng muốn kiếm tiền như các tỷ muội. Chỉ có tiền mới là đáng tin cậy nhất, có tỷ tỷ đã kiếm đủ tiền chuộc thân nhưng vẫn muốn kiếm thêm để dưỡng già.

 

Những kẻ như chúng ta, phận nữ nhân lầu xanh, chẳng còn mong mỏi gì chuyện gả cho một trượng phu tử tế nữa rồi.

 

Huống hồ, trên cõi đời này làm gì có nam nhân tốt, chỉ toàn là lũ bạc tình bạc nghĩa, coi nữ nhân chẳng khác gì trâu ngựa mà thôi. Ta đã học được nhiều điều ở chốn lầu xanh, và cũng đã tự mình kiểm chứng những điều đó qua những trải nghiệm cay đắng. So với trước kia, ta thấy mình đã có chút khác biệt.

 

Vốn dĩ, nếu cứ đi theo con đường đã định sẵn, những ngày tháng sau này của ta sẽ là đúng thời điểm lớn lên, treo biển tiếp khách, cố gắng dành dụm tiền bạc. Đến khi nhan sắc tàn phai, chẳng còn ai đoái hoài, ta sẽ mua một căn nhà nhỏ trong trấn, hoặc cùng các tỷ muội mua chung một căn nhà, nương tựa vào nhau mà sống cho đến cuối đời. Đó chính là cả cuộc đời của ta.

 

 

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi.

 

Một lần, khi ta mười bốn tuổi, có một thư sinh mang theo miếng ngọc bội và khế ước đính hôn đến tìm ta, nói rằng ta là thê tử chưa cưới của chàng và muốn lấy ta về làm thê tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhung-nam-thang-ta-het-long-vi-thu-sinh-ngheo-kho/2.html.]

 

Ta thấy chuyện này thật kỳ lạ, liền chỉ vào mũi mình mà hỏi: "Chàng là một người đọc sách, sao lại muốn lấy một nữ nhân lầu xanh như ta?"

 

Thư sinh ấy tướng mạo tuấn tú, nho nhã lễ độ, tuy nét mặt có chút lạnh lùng nhưng vẫn điềm tĩnh nói: "Tiểu thư Xảo Xảo chỉ là bị huynh trưởng bất lương bán rẻ đến đây làm nha hoàn, chứ nào phải kỹ nữ. Hơn nữa, trước đây gia mẫu và tại hạ suýt c.h.ế.t đói, may nhờ phụ mẫu nàng rộng lượng cứu giúp. Nay thân phụ nàng đã qua đời, nàng lại lưu lạc chốn lầu xanh, dù thế nào ta cũng phải cứu nàng thoát khỏi cảnh khốn cùng."

 

Không ngờ chàng vẫn là người trọng tình trọng nghĩa.

 

"Ục ục!"

 

Ta vừa mới nghĩ xong thì bụng chàng đã phát ra một tiếng kêu lớn.

 

Trên mặt chàng không để lộ gì, nhưng một tia đỏ ửng đã lặng lẽ lan lên gò má.

 

Chàng đói rồi.

 

Hơn nữa...

 

Ta cẩn thận quan sát trang phục của chàng. Đây là sự tinh mắt mà chúng ta phải có để tồn tại ở chốn lầu xanh.

 

Loading...