Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ Ý HÀNG YÊU -CỐT YÊU - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:50:05
Lượt xem: 116

Một người bạn đã gọi tôi nhờ giúp đỡ vào lúc nửa đêm: "Cứu tôi với! Có người kh. ỏ. a th. â. n đi vào nhà tôi!" 

 

Tôi mắng cậu ta bệnh tâm thần, rồi định tắt điện thoại. 

 

Cậu ấy đem gửi video lại đây. 

 

Trong video giám sát, một bộ xư. ơ, ng người màu trắng đang đi lại quanh phòng khách.

 

1.

Bạn cùng lớp của tôi, Lục Khả gần đây rất vui vẻ. 

Khi hỏi lý do, cô nói rằng bà nội của cô bị liệt nằm trên giường ba năm, đã có thể đứng dậy và đi lại! 

Cô ấy gặp tôi ở cổng trường, tình cờ chúng tôi đều đang đợi người, nên chúng tôi bắt đầu trò chuyện. 

“Như Ý, bác sĩ nói bà nội tôi có thể đứng dậy được một lần nữa là điều kỳ tích!” 

Tôi mỉm cười nói: “Thật tuyệt vời”. 

Trò chuyện được một lúc thì một chiếc ô tô dừng lại trước mặt chúng tôi. 

Cửa kính ô tô phía sau hạ xuống, một bà lão có vẻ mặt nhân hậu, hướng về phía này hét lên: "Tiểu Khả!" 

Lục Khả vẻ mặt vui mừng: "Tôi đưa bà nội đi bệnh viện khám lại! Như Ý, tôi đi trước.”

Tôi gật đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào bà của cô ấy, hơi cau mày. 

Giống như có chỗ nào đó không thích hợp lắm... 

Sao lại có cảm giác yêu khí quanh quẩn quanh đây.  

“Đang suy nghĩ cái gì vậy!" Tưởng Thiếu Thiên không biết từ lúc nào đi tới trước mặt tôi. 

Cậu ấy nhìn theo ánh mắt của tôi, nhìn thấy Lục Khả đang lên xe. 

Bà lão ngồi ở ghế sau mỉm cười với cậu. 

Tưởng Thiếu Thiên có chút ngượng ngùng đáp lễ. 

Tôi ngoảnh mặt đi: “Không sao đâu, đi thôi.”… 

Nửa đêm, Tưởng Thiếu Thiên đánh thức tôi bằng mấy cuộc gọi liên tục. 

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất là cậu có việc!" 

Giọng nói của Tưởng Thiếu Thiên run rẩy: "Chị Như Ý, giúp tôi với, một người tr. ầ. n tru. ồ. ng đi vào nhà tôi!" 

Đỉnh đầu bay qua một đàn quạ đen.

Tôi muốn chửi rủa nhưng lại kìm lại: “Tôi không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cậu, cảm ơn.” 

Tưởng Thiếu Thiên không nói gì mà trực tiếp gửi video giám sát phòng khách của cậu ta. 

Trong video, một bộ xư. ơ. ng người màu trắng đứng ở giữa phòng khách mờ mịt, nhìn trái nhìn phải, sau đó chậm rãi đi về phía một căn phòng. 

Nó dừng lại trước cửa phòng, duỗi tay… xương và gõ cửa. 

Xương ngón tay va vào cửa, trong ban đêm yên tĩnh phát ra âm thanh “cạch cạch”, rất quỷ dị. 

Nhưng vào thời điểm này, suy nghĩ của tôi hơi chệch hướng. 

Bộ xương này lịch sự một cách đáng ngạc nhiên. 

Còn có... Mẹ nó, thật là lộ liễu! 

Tưởng Thiếu Thiên sắp khóc: "Đạo hạnh của tôi quá nông cạn, không thu được nó, chị Như Ý, xin hãy đến cứu tôi!" 

Tưởng Thiếu Thiên là hậu duệ của Tưởng gia ở Phượng Thành, một trong mười đại linh môn, có đạo hạnh nhưng không nhiều. 

Cậu ấy luôn theo sau tôi để học hỏi kinh nghiệm. 

Tôi xem lại video đó một lần nữa.

Tôi lập tức tỉnh táo.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Lập tức đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy đến nhà Tưởng Thiếu Thiên.

 

2.

Tên tôi là Vân Như Ý, tôi là một Phục Yêu Sư. 

Một tuần trước, một trong mười đại linh môn, Ô gia ở Hạnh Thành đã thông báo một tin tức. 

Nói rằng nhà mình đã trấn áp một con cốt yêu, nhưng đã trốn thoát. 

Đến nay không rõ tung tích. 

Thì ra thực sự đã chạy đến Phượng Thành! 

Ha, thật là không cần tốn phí công sức gì cả.

Cốt yêu, đúng như tên gọi, dùng xương để hoá yêu. 

Còn được gọi là Bạch Cốt Tinh, cố gắng ăn thịt Đường Tăng, Bạch Cốt Tinh là một trong những yêu quái giỏi nhất. 

Truyền thuyết kể rằng hơn một nghìn năm trước, một trận dịch hạch bùng phát ở Hạnh Thành, gây ra nhiều thương vong không ai dám bước vào thành nữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhu-y-hang-yeu-cot-yeu/chuong-1.html.]

Những người c.h.ế.t vì dịch bệnh không có ai chăm sóc, t.h.i t.h.ể của họ bị phơi bày ở nơi hoang dã, theo thời gian đã biến thành xương. 

Oan hồn bám vào xương, hấp thu tinh hoa ngày đêm, cứ thế mãi, liền hoá thành yêu. 

Khi đó, cốt yêu hoành hành ở Hạnh Thành, gần như không có một người sống. 

Mười đại linh môn đã cử người đến tiêu diệt, trấn áp.

Đó cũng là lúc Ô gia bắt đầu chuyển dần về Hạnh Thành. 

Cho đến nay, Ô gia luôn có trách nhiệm thu phục, trấn áp cốt yêu. 

Nhân tiện, đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện cốt yêu trốn thoát. 

Còn cố tình tìm tới Tưởng Thiếu Thiên.

Một chút mới lạ. 

Tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đi đến dưới tiểu khu Tưởng Thiếu Thiên ở. 

Vừa định đi lên lầu, Tưởng Thiếu Thiên lại gọi điện. "Chị Như Ý! Chị tới rồi sao?" 

Tôi thở hổn hển: "Ở dưới lầu." 

Tưởng Thiếu Thiên kinh hãi: "Ai gõ cửa thế này?" 

Trong khi chờ thang máy, tôi chửi: “Cậu ngốc à? Là Cốt yêu!" 

"Không phải!" Tưởng Thiếu Thiên lo lắng nói: "Cốt yêu đang gõ cửa phòng tôi, nhưng cửa trước của tôi cũng bị gõ!" 

Tôi: ??

Thang máy đã đến, tôi thuận tay cúp điện thoại: “Chờ một chút, tôi đến rồi.” 

Bíp - Trong thang máy vang lên một giọng nữ máy móc: “Tầng 18 đã tới.”

 

3.

Vừa ra thang máy, liền nhìn thấy ba người trẻ tuổi ăn mặc thời trang đứng trước cửa nhà Tưởng Thiếu Thiên. 

Hai nam một nữ. 

À, là bạn bè mà Tưởng Thiếu Thiên chơi thường ngày. 

Khi đến gần hơn, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. 

"Tưởng Thiếu Thiên tại sao không mở cửa? Ngủ rồi sao?" 

"Sao có thể như vậy? Cậu ta là cú đêm mà!" 

Có người liếc nhìn điện thoại: "Mười phút nữa là sinh nhật của cậu ta rồi, chúng ta có thể chúc mừng sinh nhật chứ?"

Thì ra đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật cậu ấy... 

Thật là có tâm, nhưng giờ chưa phải lúc. 

Đã gần nửa đêm, âm khí mạnh nhất. 

Tôi bước nhanh tới, định thuyết phục họ rời đi. 

Nhưng tôi nghe thấy tiếng "cạch" cửa được mở từ bên trong. 

"Cuối cùng cũng mở cửa rồi, tiểu tử này!" 

Họ cười lớn muốn lao vào. 

Mắt tôi đanh lại. 

Không tốt! Đây không phải là cánh cửa do Tưởng Thiếu Thiên mở ra! 

Trong phòng có một tia sáng trắng lóe lên. 

Tôi nhanh chóng đi qua giữa ba người, dùng tay kết ấn, hét lên: "yêu tà rút lui!" 

Ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện! ...không có chuyện gì xảy ra cả. 

Có chút xấu hổ.

Ba người đều nhìn tôi: “cô là ai?” 

Tôi chưa kịp nói gì thì cửa phòng Tưởng Thiếu Thiên đã mở ra. 

Cậu ấy cẩn thận thò đầu ra, nhìn thấy chúng tôi đang đứng trong phòng khách. 

Cậu ấy vui mừng đến mức bật khóc. 

“Chị Như Ý!” 

Cậu ta chạy như bay lại đây, ôm lấy tôi run rẩy. 

Tôi giật trán, hất cậu ta xuống đất. 

"Thiếu Thiên... Đây là bạn gái của cậu sao?" 

"Thằng nhóc này, cậu thật sự có bạn gái..." 

Ba người ngơ ngác nhìn chúng tôi, Tưởng Thiếu Thiên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi: 

"Không, không, không,

đừng nói nhảm, đây là chị gái của tôi! Tôi còn có anh rể!”

Truyện do Mễ Mễ edit, các trang cáo truyện, truyện nè.. là của bọn reup, đừng tiếp tay cho bọn chúng nhé.

Cậu ta nói xong, mới đột nhiên phản ứng lại.

Loading...