Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ Ý HÀNG YÊU - BẮT THI CÔ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:53:04
Lượt xem: 79

13.

Cứ như vậy, điều mà gia đình hiệu trưởng cũ muốn giấu đã trở thành điều mà cả làng muốn giấu. 

 

Bởi vì có quá nhiều người liên quan... Họ không thể để Tống Lan Chi trở về thành phố. 

 

Vì thông minh và hiểu biết nên cô sẽ đến gặp cảnh sát, bọn họ sẽ bị điều tra. 

 

Bọn họ chỉ có thể nhốt cô ấy lại. 

 

Nhưng Tống Lan Chi luôn cố gắng hết sức để chạy trốn. Cô ấy không thể cách chấp nhận số phận của mình, nếu có cơ hội cô ấy sẽ bỏ chạy.

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Có lần, cô ấy gần như chạy trốn khỏi nơi này. 

 

Người dân trong làng đều sợ hãi khi nghĩ đến điều này. 

 

“Nhốt cô ấy như vậy cũng không phải là chuyện hay!” 

 

Có người đề nghị: “Không bằng chúng ta…” 

 

Hắn đặt tay lên cổ, vuốt nhẹ. 

 

Mọi người đều im lặng. 

 

Họ đang suy nghĩ. 

 

Một d.a.o chấm dứt này đã gây ấn tượng với họ. 

 

Suy cho cùng, Tống Lan Chi vẫn không thể thoát khỏi địa ngục trần gian này. 

 

Hứa Thúy nói: “bọn họ b. ó p c ổ cô ấy đến ch. ết và vứt xác cô ấy cạnh miếu Sơn Thần." 

 

"Bọn họ ngủ yên mỗi đêm, nhưng tôi lại bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng." 

 

Tôi luôn cảm thấy rằng cô Tống đang trách tôi, trách tôi không cứu cô ấy, trách tôi giống như bọn họ đem chuyện này giấu đi. 

 

Bởi vì lương tâm bất an, cuối cùng năm 18 tuổi Hứa Thúy đã lên núi một mình. Cô lặng lẽ xây dựng một ngôi mộ nơi chôn cất Tống Lan Chi. 

 

Thỉnh thoảng, cô lại lên núi bái lạy và sám hối. 

 

“Lúc tôi 20 tuổi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.” 

 

Hứa Thúy nhớ lại, “Trông có vẻ đáng sợ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã biết đây là cô Tống trở về báo thù.”

 

“Kể từ đó bắt đầu từ năm đó, những đứa trẻ sinh ra trong làng bắt đầu trở nên bất thường."

 

"Chúng tệ đến mức không thể kiểm soát được..." 

 

"Đây là lời nguyền của Tống Lan Chi, cũng là quả báo của chúng tôi!”

 

14.

Những con quái vật được hình thành bởi oán khí mạnh mẽ của con người trước khi chết, trong phục yêu chúng tôi gọi đó là thi cô.

 

Thứ mà Hứa Thúy nhìn thấy năm đó chính là thi cô. 

 

Thi cô thường không sống được lâu, nhiều nhất là một năm, sẽ biến mất giữa trời đất. 

 

Nó cũng không có nhiều sức mạnh đến thế và nó chỉ có thể khiến một người ngã xuống. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhu-y-hang-yeu-bat-thi-co/chuong-7.html.]

 

Trừ khi có ai đó đang cung phụng nó. 

 

Suy cho cùng, suy nghĩ của con người là thứ mạnh mẽ nhất trên thế giới… 

 

Tôi nhìn Hứa Thúy: "Chỉ mình cô thôi à?" 

 

Hứa Thúy lắc đầu: "Không chỉ có tôi." 

 

Cô ấy vừa nói vừa kéo tay áo lên, cánh tay gầy gò đầy vết bầm tím vô số vết sẹo cố thủ trên đó. 

 

Tưởng Thiếu Thiên hít một hơi: “Đây là…” 

 

“Đàn ông đánh.” Hứa Thúy nói: “Không có người đàn ông nào ở làng Thượng Liên không đánh vợ.” 

 

“Chúng tôi sống ở đây có khác nào địa ngục trần gian."

 

“Bây giờ bọn trẻ đã lớn hơn và tính tình ngày càng hung bạo hơn. Chúng dần dần học được cách đánh người khác..." 

 

"Cô Tống đã hứa với chúng tôi rằng chúng tôi sẽ được tự do." 

 

Hứa Thúy nói, cô đem một xương ngón tay đặt trong miếu Sơn Thần. 

 

Vào đêm 15 hàng tháng, phụ nữ trong làng sẽ ra ngoài cúng thi cô.

 

Thi cô đã có đủ niệm lực, thân ở lại miếu Sơn Thần, trong miếu Sơn Thần còn sót lại một tia thần lực.  

 

Theo thời gian, thi cô trở thành con quái vật mà chúng ta thấy ngày nay. 

 

"Cô Tống là người tốt, cô ấy chưa bao giờ làm hại chúng tôi." 

 

Cho đến ngày nay, Hứa Thúy vẫn sẵn lòng gọi cô là "Cô Tống". ... 

 

Hứa Thúy trở về nhà trong màn đêm. 

 

Trên đường trở về, tôi và Tưởng Thiếu Thiên im lặng một lúc. 

 

Tưởng Thiếu Thiên lén nhìn tôi một cái, chần chờ muốn nói. 

 

"Muốn nói cái gì cứ nói đi, đừng lảm nhảm nữa." 

 

Tưởng Thiếu Thiên thở dài hỏi: "Chị Như Ý, chị có nghĩ hôm nay thi cô xuất hiện là vì hắn thực sự muốn cứu chị không?" 

 

Tôi dừng lại, sau đó gật đầu: “Tôi thực sự cảm thấy không có ác ý.” 

 

Tưởng Thiếu Thiên do dự: “Vậy… chúng ta có nên tiếp nhận không?” 

 

Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Chúng ta phải nhận.” 

 

"Nếu thi cô không ra, lời nguyền sẽ không bao giờ bị dập tắt." 

 

"Những đứa trẻ ở làng Thượng Liên dù sao vẫn vô tội." 

 

Tưởng Thiếu Thiên: "Nhưng tôi nghĩ Tống Lan Chi cũng rất đáng thương." 

 

Một thiếu nữ tài năng như vậy lẽ ra phải có một cuộc sống tươi sáng và huy hoàng nhưng vì lòng tham và sự bẩn thỉu trong lòng những người này mà cô bị mắc kẹt ở nơi bẩn thỉu này suốt đời. 

 

Tôi nghĩ, tôi có thể làm giúp cô ấy một điều cuối cùng.

 

Loading...