Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHỨ NGỮ NGỐC NGHẾCH - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:37:17
Lượt xem: 860

Ta thở hổn hển nhìn bà, không nói một câu, chỉ lật chăn, rồi chạy ra ngoài.

Sân vườn của Tạ Diễn còn có một số người.

Ta nhớ thủ lĩnh của thị vệ, là thị vệ trung thành đứng bên Tạ Diễn mỗi ngày, Vân Trúc.

Hắn nhìn thấy ta làm vậy, gọi ta một tiếng: "Lâm cô nương."

Ta từ phòng mình đi ra: "Vương gia đã tỉnh chưa?"

Vân Trúc lắc đầu.

"Ta muốn vào xem." Ta nhìn hắn chân thành: “Có được không?"

Đêm qua chính vì không ghé qua nhìn một cái, mà mới mơ thấy cơn ác mộng đáng sợ như thế.

Vân Trúc có chút khó xử.

"Cho nàng vào."

Giọng của Tạ Diễn vọng ra từ bên trong.

"Tuân mệnh."

Ta không đợi Vân Trúc mở cửa, tự mình đẩy cửa chạy vào. Chạy một mạch đến bên giường của hắn, ngã vào người hắn khóc nức nở.

"Tạ Diễn." Nước mắt ta rơi trên chăn của hắn: “Ta mơ thấy ngài bị sói lớn cắn chết, sợ c.h.ế.t đi được."

Tạ Diễn chống giường ngồi dậy.

Hắn giơ tay lên đặt nhẹ lên đầu ta, ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy hắn lại thu tay về.

Ánh mắt ta chạm vào ánh nhìn của hắn. Đôi mắt đen như mực của hắn dường như ẩn chứa những tia sáng nhỏ, đúng lúc ta muốn nhìn kỹ thì hắn lại cúi mắt xuống.

"Ta không sao."

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ta khẽ khịt mũi.

Tạ Diễn khẽ nhíu mày.

Ta đến cả khịt mũi cũng không dám nữa.

Một lát sau, hắn thở dài một hơi, ánh mắt rơi vào đôi chân trần của ta.

"Sao không đi giày vào?”

09

Vân Trúc nói phi tiêu trên vai Tạ Diễn có độc.

Nếu cứu viện đến muộn một chút nữa, thì hắn đã không thể cứu được rồi.

May mắn là tiểu Hoàng đế đã phát hiện ra chúng ta trước bọn họ một bước.

Quả nhiên là tiểu Hoàng đế dẫn người đến cứu chúng ta.

Ta có chút đắc ý nhìn về phía Tạ Diễn.

Động tác uống thuốc của Tạ Diễn dừng lại, liếc nhìn ta một cái, khóe miệng khẽ cong lên một chút.

"Vậy Vương gia đã được giải độc chưa?" Ta tò mò hỏi Vân Trúc.

Vân Trúc vừa định mở miệng, thì nghe thấy Tạ Diễn ho khan một tiếng.

"Giải rồi." Vân Trúc gật đầu: “Chỉ là vốn dĩ cái phi tiêu đó không đáng để Vương gia bị thương nặng như vậy..."

Nghe đến đây, ta lo lắng nhìn về phía Tạ Diễn.

"Sao ngài lại bị thương nặng như vậy?" Ta thở dài: “May mà ta đến, không thì không ai cứu ngài."

Tạ Diễn nhìn ta, không nói gì.

Ta chớp chớp mắt.

Thấy hắn mãi không uống thuốc, ta lại nghiêng đầu nhìn vào bát thuốc của hắn: "Sao ngài không uống thuốc? Có phải đắng quá không?"

"Ngươi nên về rồi."

Hắn đuổi ta đi.

"Ồ." Ta gật đầu, lấy từ tay áo ra một hộp mứt nhỏ nhét vào tay hắn: “Uống thuốc xong ăn cái này sẽ không đắng nữa."

Nhũ mẫu đỡ ta về viện của mình.

Dọc đường đi đều thoang thoảng mùi hoa quế.

"Cô nương." Khi ta không nhịn được mà định hái hoa quế bên cạnh, nhũ mẫu gọi ta lại.

Ta nghiêng đầu nhìn bà.

Bà hỏi ta: "Có phải cô nương thích Vương gia không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhu-ngu-ngoc-nghech/7.html.]

Ta hái hoa quế xuống, cười tươi như hoa.

"Thích."

"Vậy cô nương có thích bệ hạ không?"

Tiểu Hoàng đế?

Cũng là một người rất tốt.

Ta cũng gật đầu: "Thích."

Nhũ mẫu sững sờ một chút, sau đó thở dài.

Trông có chút không vui.

Ta cài hoa quế vừa hái vào tóc bà, nhẹ nhàng an ủi: "Người ta thích nhất chính là nhũ mẫu mà."

Lúc này bà mới mỉm cười.

"Sao có thể giống nhau được, cô nương ngốc ạ?"

Sao lại không giống nhau chứ?

Thích chính là thích mà.

Hơn nữa Tạ Diễn đã nói, ta là người thông minh nhất trên đời này.

Tạ Diễn còn rút hết người bên ngoài viện của ta đi, từ nay về sau ta muốn vào viện của hắn không cần phải chui qua lỗ chó nữa.

Chỉ là dạo này ta cũng chưa lần nào đến viện của hắn.

Cũng không phải là ta không muốn đến, mà vì Tiểu Hoàng đế cứ đến tìm ta mãi.

Không phải dẫn ta ra ngoài chơi, thì là dẫn ta vào cung chơi.

Lần đầu tiên vào cung, ta mới biết, hóa ra trên đời này thật sự có nơi còn xa hoa hơn phủ Nhiếp Chính Vương.

"Nếu nàng thích thì cứ ở lại." Tiểu Hoàng đế dẫn ta dạo một vòng quanh hoàng cung.

Ta nhìn ngói xanh tường đỏ: "Ở lại?"

Tiểu Hoàng đế dừng lại trước một cung điện, chỉ vào bên trong nói với ta: "Ở đây được không?"

Chữ trên đó ta không đọc được hết.

Nhưng vừa nhìn vào ta liền biết bên trong kim bích huy hoàng*.

*(xanh vàng rực rỡ; lộng lẫy; vàng son lộng lẫy; nguy nga lộng lẫy;...)

Không phải nơi ta nên ở.

"Hoàng thúc nuôi các nàng, sau này đều phải đưa vào đây." Tiểu Hoàng đế cúi xuống nhìn ta, nghiêm túc nói: “Nhưng ta chỉ muốn có A Nhứ, A Nhứ có nguyện ý ở lại đây với ta không?"

Ta tỉnh ngộ.

Hóa ra hôm đó họ nói vào cung, chính là nơi này.

Nhưng ta muốn ở phủ Nhiếp Chính Vương.

Nơi đó có nhũ mẫu. Và cả... Tạ Diễn.

Ta lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói: "Ta, ta thấy nơi ta ở hiện giờ cũng rất tốt."

"Nàng không muốn?" Hắn có chút buồn.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

"Nàng cũng nghĩ ta là một hoàng đế vô dụng, nghĩ hoàng thúc mới xứng làm quân chủ thiên hạ?"

Lời hắn vừa dứt, những người xung quanh lập tức quỳ xuống.

Mọi người đều cúi đầu xuống đất, không dám thở mạnh.

Ta không hiểu tại sao họ lại làm vậy.

Chỉ ngẩng đầu lắc đầu với Tiểu Hoàng đế: "Phụ thân ta nói, thiên hạ chỉ có một hoàng đế. Ngài là hoàng đế, Vương gia là Vương gia."

Nói xong ta cũng không biết mình đang nói gì.

Lại nói thêm: "Hoàng thượng không được nói mình vô dụng, ngài đã để Vương gia giữ ta lại, còn cứu ta và Vương gia, ngài là người rất tốt, rất có ích. Phụ thân ta nói, hoàng đế tốt bách tính mới tốt."

Tiểu Hoàng đế ngẩn ra, đôi mắt như có sao lấp lánh.

Rất lâu sau, hắn mới lẩm bẩm: "Nhưng nàng không muốn ở lại. Cả hoàng cung rộng lớn này, chẳng có ai nói chuyện với ta."

Hả?

Thật là đáng thương.

"Vậy sau này ta sẽ thường xuyên đến nói chuyện với ngài." Ta trịnh trọng hứa.

Loading...