Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ NGỌC NHƯ CHÂU - 8

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:59:08
Lượt xem: 4,806

Ta cười rất vui vẻ, nhưng hắn bỗng đanh mặt.

 

“Ai nói nàng ngắn mệnh chứ? Toàn nói bậy!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

“Chẳng phải sao? Ngài đã biết lâu rồi mà, cơ thể ta vốn đã không thể hồi phục, ngài không cần bận tâm đến ta.”

 

“Ngụy Yên Lễ, dù sao ta cũng sẽ không tha thứ cho ngài.”

 

Ta cười, còn hắn lại không cười nổi.

 

Hắn nắm chặt nắm đấm, bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi.

 

“Ta sẽ không để nàng chết.”

 

Ta thản nhiên nghịch chiếc vòng tay bảo hộ.

 

Ta c.h.ế.t hay sống chẳng có gì quan trọng, điều quan trọng là tất cả bọn họ phải chết.

 

11

 

Ngụy Yên Lễ một mặt bảo vệ đứa con của Thẩm Sở Sở, một mặt sai người bắt mạch và kê thuốc cho ta.

 

Ta uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, không hề từ chối.

 

Ngày Thẩm Sở Sở sinh con cũng là ngày thành trì của Ngụy Yên Lễ thất thủ.

 

Hắn muốn phong Thẩm Sở Sở làm quý phi, cho đứa trẻ đó làm thái tử, ta đứng sau hắn không kìm được mà lên tiếng.

 

“Ta thấy không cần lập thái tử đâu, dù sao ngai vàng của ngươi cũng mất rồi.”

 

Ngụy Yên Lễ quay phắt lại, nhìn thấy các tướng quân đứng phía sau ta.

 

Những gia tộc quyền thế sẽ không đứng về phía ta, nhưng các quan văn võ, những người duy trì giang sơn này, phần lớn đều đã về phe ta.

 

Đội quân mà Ngụy Yên Lễ cần binh phù để triệu tập, ta chỉ cần một câu nói là có thể đưa đi.

 

Hắn giận dữ nhìn ta.

 

“Cảnh Phù Ngọc! Ngươi muốn tạo phản sao?”

 

“Trẫm đã bạc đãi ngươi bao giờ chưa! Trúc Châu c.h.ế.t rồi, trẫm đã truy phong cho nàng, cho phép ngươi làm loạn, ngay cả Hàn Dương ta cũng để ngươi xử trí.”

 

“Dù trẫm có nạp phi, cũng không bao giờ lung lay ngôi vị hoàng hậu của ngươi, ngươi còn chưa hài lòng sao!”

 

Rồi hắn quay sang nhìn các tướng phía sau ta.

 

“Còn các ngươi nữa, các ngươi đang làm gì! Trẫm là hoàng đế, các ngươi phải trung thành với trẫm!”

 

Phía sau ta vang lên tiếng trả lời dứt khoát.

 

“Chúng ta không cần một hoàng đế chỉ biết bán nước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhu-ngoc-nhu-chau/8.html.]

 

Ngụy Yên Lễ cho rằng làm hoàng đế chỉ cần theo ý mình, thiên hạ đều phải nhường bước trước niềm vui hay nỗi buồn của hắn.

 

Khi Hung Nô tấn công, hắn nhút nhát không dám phái quân cứu viện, khiến hàng vạn binh sĩ biên cương kiệt sức và chết, dân chúng trong thành m.á.u chảy thành sông.

 

Rõ ràng có lực lượng quân sự vượt xa Hung Nô mười lần, nhưng hắn lại chọn cách nhượng đất cầu hòa.

 

Quan văn võ triều đình xin phép Bắc phạt, hắn lại không quan tâm.

 

“Quản gì cái xứ lạnh lẽo đó, kinh thành của chúng ta chẳng phải vẫn phồn hoa đấy sao.”

 

Ta nhìn những quan viên quỳ dưới chân, cuối cùng cũng nhận ra một điều, khi nhìn một quả táo đã thối bên ngoài, chắc chắn bên trong nó đã thối rữa từ lâu.

 

Ngụy Yên Lễ chính là như vậy.

 

Ta cứ nghĩ hắn chỉ là kẻ vong ân phụ nghĩa, tham quyền quên gốc, nhưng hóa ra hắn vốn là kẻ ích kỷ, vô tình.

 

Dưới lệnh của ta, Ngụy Yên Lễ bị tống vào thiên lao.

 

***

 

Thẩm Sở Sở tỉnh lại, bên cạnh chỉ còn một tiểu cung nữ, nàng níu lấy người hỏi:

 

“Bệ hạ đâu?”

 

Cung nữ run rẩy đáp:

 

“Ở… ở thiên lao rồi ạ.”

 

“Ngươi điên rồi sao! Cảnh Phù Ngọc bảo ngươi nói thế à? Nàng ta nghĩ có thể lừa ta bằng những lời bịa đặt này sao? Bệ hạ đã nói ta sinh con xong sẽ phong làm quý phi cơ mà.”

 

Nàng không ngừng gọi trong tẩm cung, nhưng chẳng ai hồi đáp.

 

Ngay cả cung nữ kia, cũng chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.

 

Cung điện không có nến, Thẩm Sở Sở quanh quẩn trong bóng tối, chẳng biết đâu là ngày hay đêm.

 

12

 

Tất cả là theo chỉ thị của ta.

 

Toàn bộ cung điện nơi nàng ở bị phong kín, không để lọt chút ánh sáng, không để Thẩm Sở Sở nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Ta muốn nàng sống trong một không gian như vậy.

 

Trúc Châu không thể thoát ra, ta muốn xem nàng ta có chịu nổi không.

 

Khi Hàn Dương nghe tin trở về kinh, ta đã ủng lập tân hoàng lên ngôi.

 

Hắn quỳ trước mặt ta.

 

“Ta cứ nghĩ người chỉ hận ta, hóa ra ta đã sai.”

 

"Vậy thì có lẽ ngươi nhầm rồi, ta chưa bao giờ hận ngươi."

Loading...