Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHƯ DÒNG NƯỚC CHẢY QUA - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:36:24
Lượt xem: 3,417

“Miểu Miểu, em có thể cho anh một cơ hội hay không? Hơn nữa Tự Thời cũng không thể rời khỏi em được, mỗi ngày thằng bé đều gào khóc muốn đi tìm mẹ, ngoại trừ em ra thì không có ai dỗ được thằng bé. Em có thể suy nghĩ vì đứa nhỏ, không cần quyết tuyệt như vậy hay không?”

 

Ha, hắn nói hắn yêu tôi.

 

Hắn còn nói hắn chưa từng yêu ai, sẽ không yêu ai cả.

 

Trước đây khi tôi gặp mặt hắn, hắn đã từng nói với tôi: “Lâm Miểu, trong lòng tôi đã có người khác rồi, em biết không?”

 

Khi đó anh vì Từ Vi mà cãi nhau một trận rất căng thẳng với Hoắc gia.

 

Sau khi chúng tôi kết hôn, nghe nói Từ Vi có bạn trai mới ở Mỹ, lần đầu tiên hắn say rượu về muộn.

 

Ngày hôm sau, mẹ Hoắc ép hỏi khi nào chúng tôi mới có con, Hoắc Khuynh cười nhạo bảo mẹ Hoắc đổi nước hoa của tôi thành mùi hoa sơn chi đi thì anh sẽ đồng ý sinh con.

 

Mỗi một nơi, mỗi một lần, đều có bóng dáng của một người khác.

 

Vậy mà hắn lại nói hắn chưa từng yêu ai?

 

Tôi châm chọc nhìn hắn: “Vậy Từ Vi thì sao?”

 

Hoắc Khuynh ngẩn ra, dường như lời nói dối của hắn đã bị vạch trần, hắn cụp mắt nghiêm túc nói: “Không có Từ Vi, Miểu Miểu, chưa từng có Từ Vi nào cả.”

 

“Năm đó anh không muốn nghe theo sự sắp xếp của người nhà nên mới cố ý làm như vậy.”

 

“Anh chỉ yêu một mình em, từ đầu đến cuối chỉ có mình em.”

 

Nực cười thật.

 

17.

 

Trước kia tôi cũng từng nghĩ có phải Hoắc Khuynh lạnh nhạt với tôi, lạnh lùng với tôi vì chuyện của Từ Vi phải không, thế nên hắn mới oán hận tôi như thế.

 

 

Tôi hiểu rất rõ mùi vị không thể kháng cự là như thế nào.

 

Nhưng tôi không thông cảm với hắn được.

 

Sau khi Hoắc Tự Thời ra đời, tình cảm của tôi đối với Hoắc Khuynh cũng dần nhạt đi, chỉ là đã c.h.ế.t lặng, tập mãi cũng thành thói quen, chỉ cần làm một số chuyện phù hợp với thân phận con dâu Hoắc gia là được.

 

Tôi gửi gắm tất cả hy vọng vào Hoắc Tự Thời.

 

Đặt hết mong chờ vào người duy nhất có huyết thống với tôi trong cái nhà này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhu-dong-nuoc-chay-qua/chuong-10.html.]

Trong khoảng thời gian đầu, Hoắc Tự Thời trở thành niềm an ủi duy nhất của tôi.

 

Sau đó chỉ khoảng hai năm, sự chờ mong lại biến thành gai nhọn đ.â.m vào người tôi.

 

Có lẽ Hoắc Khuynh yêu tôi thật.

 

Nhưng so với mặt mũi, tôn nghiêm của hắn cùng với những thứ khác.

 

Hắn đã quen với việc tôi ở bên chăm sóc, lo toan mọi thứ thay cho hắn.

 

Trong cuộc hôn nhân này, vì bất cứ lý do gì.

 

Hắn lựa chọn bỏ qua tôi, lạnh lùng với tôi vì hắn cho rằng phụ nữ nên vì gia đình mà trả giá tất cả, đó là sự thật không thể thay đổi.

 

Không ai không học được tình yêu, cũng không ai không hiểu được tình yêu.

 

Sau khi mất đi mới quý trọng, thật ra đó chỉ là sự không cam lòng, cũng không gặp được ai tốt hơn.

 

Khi còn trẻ yêu đương cuồng nhiệt không có gì sai, đến lúc trưởng thành học được cách từ bỏ cũng không có gì sai cả.

 

“Hoắc Khuynh à, anh tự cho mình chút thể diện đi.”

 

18.

 

Hoắc Khuynh luôn là một người kiêu ngạo, hắn nghe hiểu được lời tôi nói.

 

Cho nên lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn là ở nhà tôi.

 

Lúc trước tôi lại theo một đoàn đi Tân Cương một chuyến.

 

Mùa hè mưa nhiều, mắc mấy trận mưa.

 

Cộng thêm gần đây nhiều việc.

 

Sau khi trở về, tôi bị bệnh nặng.

 

Lúc tôi tỉnh lại từ trong cơn mê man, đã thấy Hoắc Khuynh đỡ tôi dậy.

 

Hoắc Tự Thời ghé vào bên giường, lo lắng hỏi tôi: “Mẹ ơi, mẹ thấy thế nào rồi?”

 

“Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

 

“Con và ba đưa mẹ đến bệnh viện được không?”

 

Loading...