Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhóc Lừa Đảo Và Đại Gia Giới Kinh Doanh Bắc Kinh - Phần 8 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:44:25
Lượt xem: 176

15

Đêm đó, tôi và Phó Tuần nói chuyện đến hơn ba giờ sáng.

Tôi thực sự không chịu đựng được nữa, ôm lấy Phó Tuần muốn ngủ, bảo anh ấy để ngày mai nói tiếp.

Trong giấc mơ, đầu tôi đau như búa bổ, vô số ký ức kiếp trước như thủy triều ùa vào trong đầu.

Tôi nhớ lại tất cả.

Tất cả những chuyện đã qua giữa tôi và Phó Tuần, thậm chí còn có cả bóng dáng của Tiêu An.

Tôi gọi điện cho Tiêu An:

"Vãn Vãn, là chị sao?"

"Ừ."

Tôi hắng giọng:

"Tiêu An, chị nhớ ra rồi. Bao gồm cả kiếp trước."

Đầu dây bên kia im lặng:

"Vậy thì chị..."

"Chị nhớ ra rồi, em là tên biến thái đó."

Tiêu An nổi giận:

"Chị mới là biến thái, cả nhà chị đều biến thái!

"Đó là tình yêu đơn phương, tình yêu đơn phương! Chị hiểu không?"

Tôi cố nhịn cười: "Ồ."

Tiêu An kiếp trước học rất giỏi, nhưng gia đình lại nghèo rớt mồng tơi.

Đầu gấu trong lớp thường xuyên bắt nạt cậu ta.

Ném quần áo và sách vở của mình lên bàn cậu ta.

Có lần, Tiêu An không chú ý, làm đổ nước lên quần áo của tên đầu gấu.

Tên đầu gấu túm lấy cổ áo cậu ta, nhất quyết bắt cậu ta phải đền.

Tiêu An nắm c.h.ặ.t t.a.y áo đồng phục đã bạc màu, mặt đỏ bừng.

Tôi tình cờ đi ngang qua cửa lớp bọn họ.

Giải cứu Tiêu An đang trong tình cảnh khó khăn lúc đó.

Kể từ đó, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình, bám theo mình.

Cho đến một lần, tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết phía sau.

Tiêu An mải mê đi theo tôi, không nhìn đường, ngã thẳng xuống cái giếng không có nắp đậy.

Tôi lại một lần nữa cảm thấy cuộc đời thật bất công.

Tiêu An kiếp này giàu nứt đố đổ vách, vậy mà chỉ có mình tôi trở thành kẻ nghèo hèn?

Tiêu An nói rằng mãi đến năm thứ hai sau khi tôi bỏ trốn, cậu ta mới đột nhiên nhớ ra kiếp trước.

Cậu ta đã phát điên lên vì tìm tôi.

Nói đến Phó Tuần, Tiêu An khó khăn lên tiếng:

"Vãn Vãn, chị và Phó Tuần ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc, phải không?

"Vậy chị đã từng thích em chưa, dù chỉ một chút thôi?"

Tôi im lặng:

"Xin lỗi, Tiêu An."

Tiêu An dường như đã buông bỏ, giọng nói run run: "Vậy thì chị nhất định phải hạnh phúc."

Phó Tuần vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và Tiêu An.

Anh ấy ôm tôi vào lòng, cắn nhẹ lên dái tai tôi với vẻ ghen tuông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhoc-lua-dao-va-dai-gia-gioi-kinh-doanh-bac-kinh/phan-8-het.html.]

"Vãn Vãn, em đã hành hạ anh đến ba giờ sáng hôm qua rồi đấy.

"Bây giờ anh rất mệt, muốn được em bù đắp."

Tôi biết, Phó Tuần đang nói cho Tiêu An nghe.

Tiêu An: "Không phải chứ? Phó Tuần, đồ khốn nạn!"

Phó Tuần nhân cơ hội cúp điện thoại, để lại Tiêu An gào thét ở đầu dây bên kia.

Tôi giả vờ tức giận véo nhẹ vào eo Phó Tuần.

Nhưng cũng ngầm đồng ý với hành động của anh.

16

Sau đó, tôi và Phó Tuần cùng nhau đến Iceland.

Sông băng trải dài, gió lạnh thổi vù vù.

Bầu trời nhuộm màu hồng của ánh hoàng hôn, đẹp đến mức không chân thật.

Phó Tuần cõng tôi đi dạo trên bãi biển cát đen.

Tôi vùi đầu vào trong áo khoác của anh, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ từ xa vọng lại.

Nhịp tim như tiếng trống trận của Phó Tuần, rõ ràng đến mức tôi có thể nghe thấy.

Sau khi về nước, tôi và Phó Tuần không lập tức trở về Bắc Kinh.

Mà đến thành phố Bắc Hải, một thành phố ven biển phía Nam.

Khi màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên.

Ánh sáng vàng nhạt khiến màn đêm không còn quá tối tăm.

Sau khi ăn tối xong, tôi và Phó Tuần cùng nhau đi dạo.

Phó Tuần thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, ánh đèn chiếu xuống khiến anh ấy trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Gió đêm lạnh buốt, Phó Tuần thấy tôi run lên.

Anh cởi áo khoác ra choàng cho tôi, rồi đưa khăn quàng cổ cho tôi.

Tôi vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ ấm áp.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy lông mi mình lạnh toát, hơi ngứa.

Những bông tuyết nhỏ xíu bắt đầu rơi xuống.

"A Tuần, tuyết rơi rồi."

"Em muốn về khách sạn không?"

Tôi lắc đầu: "Em vẫn muốn đi dạo thêm một chút nữa."

Cứ như vậy, chúng tôi đi dạo một cách vô định.

Phó Tuần khẽ mỉm cười: "Được."

Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến tôi vô cùng yên tâm.

Khoảnh khắc này, Phó Tuần dường như không còn là Phó Cửu gia trong lời đồn của mọi người nữa, anh chỉ đơn giản là anh Tuần của tôi.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, như thể muốn rơi mãi không ngừng.

Chẳng mấy chốc, trên đầu tôi và Phó Tuần đã phủ đầy tuyết.

Con đường rất dài, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

May mà còn có đèn đường. Kiếp trước chia ly quá vội vàng.

May mắn thay, ông trời đã cho tôi và Phó Tuần thêm một cơ hội nữa.

Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa.

Cứ như vậy, tôi và Phó Tuần cùng nhau đi đến bạc đầu.

(Hết)

 

Loading...