Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHỊP TIM KHÔNG NÓI DỐI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-04 20:46:50
Lượt xem: 298

9.

Cố Lâm tròn mắt kinh ngạc: "Đây đây, chẳng phải là..."

"Tôi là Lục Thịnh, chào mọi người."

Lục Thịnh ngồi xuống bên cạnh tôi không chút ngại ngùng.

Tay anh tự nhiên đặt lên lưng ghế của tôi, tạo cảm giác chúng tôi rất thân mật.

Lâm San trông như sắp khóc, ai ngồi đây cũng biết cô ta thích Lục Thịnh đến mức nào. 

Thậm chí hình nền điện thoại hiện giờ của cô ta  vẫn là poster phim của anh.

Mới hai ngày trước, cô ta còn thề thốt rằng Lục Thịnh và tôi chỉ là bạn bè bình thường quen biết nhau từ nhỏ, anh ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận có quan hệ gì với tôi.

Lúc ấy có bao nhiêu khẳng định, giờ lại càng nực cười bấy nhiêu.

Sắc mặt Đường Lẫm cũng khó coi một cách kỳ lạ. 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có sự lúng túng và không cam lòng mà chính anh ta cũng không nhận ra.

Ngược lại, Cố Lâm và Tiểu Điềm thì lại phấn khích đến đỏ mặt. 

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ được gặp một minh tinh ở khoảng cách gần như vậy. 

Lục Thịnh rất rành việc làm sôi động không khí. 

Dù cả bàn ai cũng có ý đồ riêng, nhưng nhờ có anh gợi chuyện mà bầu không khí lại hài hòa khó tin.

Khi tôi tưởng bữa ăn sắp kết thúc trong yên bình.

Lâm San lại không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh: "Anh có biết Giang Kiều đã theo đuổi Đường Lẫm rất lâu không? Cô ấy có thể cặp với anh nhanh như thế, không chừng chỉ vì lợi dụng anh thôi."

Phòng bao bỗng lặng đi trong giây lát.

Nụ cười lịch sự của Lục Thịnh biến mất không còn lại chút gì.

Đường Lẫm thấy thế cũng nhấp nhổm không yên: "Theo đuổi người khác đến mức không còn tự trọng, thì cũng chẳng có bao nhiêu tự ái. Cô ta làm chuyện này cũng chẳng có gì ngạc nhiên."

Tôi không ngờ anh ta lại dám mở miệng, suýt nữa tức đến bật cười.

Đang định nói thì Lục Thịnh nắm lấy tay tôi.

Giọng anh chất chứa sự giận dữ: "Không tự ái? Tôi lớn lên cùng cô ấy, biết cô ấy dám yêu, dám hận. Thích là theo đuổi, không thích là nói không thích.” 

“Ngược lại thì cậu, ngoại tình xong còn bêu rếu người yêu cũ, đủ man, tôi bội phục."

“Còn cô.”

Anh quay sang nhìn Lâm San, ánh mắt lạnh lùng, nhấn mạnh từng từ.

"Tôi thích cô ấy, cô ấy có lợi dụng tôi, tôi cũng bằng lòng."

10.

Tôi liếc nhìn chỉ số nhịp tim trên đồng hồ.

110 nhịp/phút.

... Được rồi.

"Vừa rồi, sao anh lại nói như vậy..."

"Vì sao à? Để giúp em giữ thể diện đấy."

Trong tầng hầm đỗ xe, rất khó thấy biểu cảm của Lục Thịnh dưới ánh sáng lờ mờ, "Em gọi tôi đến, chẳng phải chỉ vì thế hay sao?"

"Em..."

Đúng là vậy.

Nhưng hôm nay tôi chẳng thấy hả hê chút nào, chỉ thấy... thật vô nghĩa.

Biết rõ tấm lòng của mình đã vứt cho chó đã đành, lại còn kéo Lục Thịnh vào vũng nước đục này.

Tôi bỗng thấy hối hận vô cùng.

Lẽ ra không nên quan tâm tới bọn họ.

Nhìn Lục Thịnh một cái thôi đã đáng cả triệu, lỗ vốn rồi.

Tay cầm túi siết chặt, tôi do dự một lúc, rồi cũng nói ra: "Xin lỗi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhip-tim-khong-noi-doi/chuong-4.html.]

"Lương tâm trỗi dậy rồi?" Lục Thịnh cười khẽ, "Bây giờ chắc em thấy áy náy lắm, anh nói gì em cũng đồng ý đúng không?"

Tôi hạ quyết tâm, sẵn sàng trả giá đắt: "Anh cứ nói đi, ngoài chiếc đồng hồ còn muốn gì nữa? Chỉ cần em có thể mua được..."

Lục Thịnh cắt ngang: "Em muốn bồi thường cho anh thật à?"

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng giọng anh rõ ràng có chút khàn.

Ánh sáng trong xe quá yếu, từ hơi thở có phần nặng nề ấy, tôi cảm nhận được một chút nguy hiểm.

Giây tiếp theo, linh cảm của tôi thành sự thật.

Lục Thịnh đột nhiên cúi người xuống, năm ngón tay dài của anh nắm chuẩn lấy cằm tôi.

Đã quen với bóng tối, tôi có thể dễ dàng nhìn rõ khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mắt.

Tôi gần như quên phải phản ứng.

Khoảnh khắc hơi thở nóng hổi phả lên da.

Tôi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, lập tức đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy!"

Lục Thịnh bật cười trước phản ứng của tôi: "Trêu e thôi, trước tiên trả phí xuất hiện cho anh đi."

Đậu má!

Mặt tôi nóng bừng, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Lục Thịnh!"

11.

Cuối cùng Lục Thịnh vẫn không thu phí ‘đi show’ từ tôi.

Theo lời anh là cứ cho nợ trước.

Anh phải vội về nhà học kịch bản.

Tôi nghe anh vẫn còn bận việc, cảm giác tội lỗi lại càng sâu thêm.

Tôi âm thầm nhờ trợ lý của anh trai đặt giúp chiếc đồng hồ mà tôi đã hứa với anh trước đó.

Còn bên bọn Lâm San, sau bữa ăn, lớp mặt nạ hòa bình đã bị xé rách hoàn toàn.

Chẳng còn lý do gì để quay lại ký túc xá nữa.

Tôi có một căn hộ gần trường, tầng trên tầng dưới với Lục Thịnh.

Hồi đầu mua cả hai căn cùng một lúc, mẹ Lục Thịnh lấy cớ là mua hai căn thì được giảm giá.

Mặc dù số tiền giảm giá ấy chỉ đủ để bà mua một chiếc túi.

Lục Thịnh...

Tôi nằm trên ghế sofa, lại lần nữa nghĩ về Lục Thịnh đến xuất thần.

Đêm qua, khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập.

Anh ấy thực sự... chỉ đùa thôi sao?

Đậu mợ!

Tôi vò đầu, ra lệnh cho bản thân không được nghĩ nhiều.

Một số môn học của tôi sẽ kết thúc vào tuần thứ 11, lịch thi vào tuần thứ 13, tôi phải tập trung ôn tập.

Đúng vậy, ôn tập.

Tôi lấy sách ra bắt đầu vùi đầu ôn luyện, lúc bụng đói thì gọi đồ ăn về.

Bấy giờ mới phát hiện đã quá trưa rồi.

Trong lúc chờ đồ ăn, Weibo bỗng đẩy ra một thông báo.

【Danh tính bạn gái bí ẩn của Lục Thịnh được tiết lộ! Nghi ngờ là tiểu hoa đang nổi Diệp Kỳ!】

【Diễn giả tình thật? Thân mật dạo phố ăn tối! "Xuất Kỳ Chế Thịnh" là thật!】

Bên dưới là một số bức ảnh được chụp bằng ống kính tầm xa.

Thời gian chụp là trưa nay.

 

 

Loading...