Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhiên Tâm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:55:12
Lượt xem: 1,765

Thủ đoạn bắt nạt tôi của hắn cũng chẳng khác gì mấy tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết.

Không gì khác ngoài việc ghim đinh vào ghế của tôi, ném rắn chết, chuột c.h.ế.t vào ngăn bàn của tôi.

Tôi sẽ nhổ những cái đinh đó ra.

Cũng sẽ thản nhiên nhặt con rắn c.h.ế.t con chuột c.h.ế.t lên, ném vào lòng Chu Tân Nam.

Ngược lại còn khiến mặt mày của hắn tái mét lại.

Sau khi phát hiện ra những thủ đoạn này không có tác dụng với tôi, hắn đã chuyển sang dùng bạo lực trực tiếp, đơn giản và hiệu quả nhất.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Chiều tan học hôm đó.

Tôi mở tập bài tập toán ra, thấy bên trong có một mẩu giấy nhỏ.

"Bọn họ muốn đưa cậu đến phòng dụng cụ."

Tôi cụp mắt nhìn mẩu giấy vài giây rồi vo tròn nó lại, ném vào thùng rác.

Ai viết nhỉ?

Kiếp trước tôi nghe nói, lớp 13 toàn là những học sinh cá biệt, học hành sa sút.

Nhưng kiếp này, sau khi chuyển lớp, tôi quan sát mới phát hiện ra không phải vậy.

Học sinh lớp 13 chia thành hai phe rõ rệt.

Ngoại trừ Chu Tân Nam và đám đàn em vênh váo hung hăng của hắn.

Những người còn lại hầu hết là học sinh bình thường, gia cảnh khó khăn hoặc gặp phải nhiều vấn đề khác nhau.

Không gian sống và học tập của họ bị Thái tử gia và đám đàn em chèn ép đến mức không còn gì.

Ánh mắt tôi lướt qua vài người lác đác trong lớp.

Cuối cùng, một nữ sinh tên Tô Tưởng ngồi chếch phía sau Chu Tân Nam, có chút luống cuống né tránh ánh mắt của tôi.

Tôi hiểu rõ trong lòng, giả vờ như không biết gì, xách cặp đứng dậy.

"Này... Bạn Lục Tuế An."

Cô ấy do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi tôi lại:

"Chúng tớ tiễn cậu về nhé."

Cô ấy và mấy nữ sinh bên cạnh đều lấy hết can đảm nhìn tôi.

Tôi im lặng nhìn vào ánh mắt vừa sợ hãi vừa kiên cường của họ một lúc.

Đột nhiên cong môi cười:

"Không sao, đừng để các cậu bị liên lụy."

-

Vừa ra khỏi lớp.

Tôi bị Chu Tân Nam cùng mấy tên đàn em đẩy vào phòng dụng cụ ở góc sân thể dục.

Ở đó, tôi nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Lục Phồn Tinh.

Chu Tân Nam đứng cạnh cô ta, hất hàm về phía tôi:

"Đây là chị gái mày, người dựa vào ân huệ của nhà mày mà tác oai tác quái trong nhà đấy à?"

"Ừ."

Lục Phồn Tinh nhẹ nhàng đáp lại:

"Nhưng anh cũng không nên bắt nạt chị ấy như vậy, em không muốn trở thành người giống như chị ấy."

Thái độ này vừa cứng đầu vừa cao ngạo, khác hẳn với cô ta của kiếp trước, người đã khóc lóc cầu xin Chu Tân Nam đừng chia tay.

Sống lại một đời, cô ta cũng đã biết, tên khốn Chu Tân Nam này chính là càng thích những người lạnh nhạt với hắn.

Quả nhiên, thấy cô ta như vậy, Chu Tân Nam càng thêm xót xa.

Lục Phồn Tinh hít sâu một hơi, lại giả vờ khuyên nhủ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-tam/chuong-2.html.]

"Hơn nữa, chị gái em đã học đàn violin nhiều năm như vậy, đôi tay của chị ấy là thứ quý giá nhất—"

"Thứ càng quý giá thì khi bị hủy hoại mới càng đẹp mắt, không phải sao?"

Chu Tân Nam cười khẩy một tiếng, phẩy tay với hai người đang giữ tôi:

"Hôm nay ngay tại đây, bẻ gãy từng ngón tay của nó cho tao."

"Tao muốn nó cả đời này cũng không đàn được nữa."

Nghe Chu Tân Nam nói vậy, ánh mắt Lục Phồn Tinh nhìn tôi tràn đầy khoái trá, gần như không thể che giấu nổi.

Bọn chúng đẩy mạnh tôi đến bên xà đơn xà kép, nhặt quả tạ nặng nề trên mặt đất lên.

Thấy sắp bị đánh, tôi đột nhiên lên tiếng: "Đồ ngu."

"Mày nói cái gì?!"

Tôi mỉm cười nhìn Chu Tân Nam:

"Nếu là mày, tao sẽ không chọn thời điểm mấu chốt phân chia cổ phần của nhà họ Chu này để gây ra chuyện ngu ngốc như vậy ở trường học."

Đồng tử hắn đột nhiên co lại.

Trong lòng tôi thầm đếm ngược:

3.

2.

1—

Cánh cửa phòng dụng cụ bị đá tung ra.

Tuy nhiên, người bước vào lại không phải là người tôi đã sắp xếp.

Tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn mấy cô gái đang đứng ở cửa.

Câu hỏi đầy dũng cảm trong lớp học vừa rồi, tôi cứ tưởng đã là giới hạn mà họ có thể làm được.

Nhưng không phải.

Tô Tưởng hít sâu một hơi, vịn vào cánh tay cô gái bên cạnh, giơ chiếc điện thoại cũ kỹ trong tay lên.

Giọng nói run rẩy không ngừng nhưng lại tràn đầy kiên định:

"Em đã báo cảnh sát rồi."

-

Sự im lặng như tờ chỉ kéo dài vài giây.

Chu Tân Nam không nhịn được cười thành tiếng:

"Mày tên là... Tô Tưởng phải không? Xem ra bài học trước đó dành cho mày vẫn chưa đủ, bây giờ mày còn dám nhảy ra làm người hùng à?"

"Báo cảnh sát? Mày không biết tao là ai sao, cảnh sát quản được tao chắc?"

Dưới ánh mắt lạnh lùng chế giễu của hắn ta, sắc mặt Tô Tưởng trắng bệch.

Nhưng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một giọng nữ uy nghiêm:

"Cảnh sát không quản được mày, vậy tao có quản được mày không?"

Người phụ nữ mặc váy lụa màu xanh đậm bước vào, đôi giày cao gót gõ lên sàn nhà.

"Chu Tân Nam, tao đã nói với mày chưa, gần đây trong nhà đang trong giai đoạn quan trọng, đừng gây chuyện thị phi?"

Khi nhìn thấy cô ta, khí thế ngông cuồng ban đầu của Chu Tân Nam lập tức biến mất không còn tăm hơi:

"... Chị."

Chu Cẩm Vi khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn:

"Thả người ra, về nhà."

Chu Tân Nam nghiến răng, không cam lòng nói:

"Chị, rõ ràng là cô ta gây chuyện trước—"

"Bất kể là gì, làm việc phải có phương pháp, cũng phải chọn thời điểm."

"Bây giờ tao ngăn cản mày, không có nghĩa là sau này tao sẽ luôn ngăn cản mày."

Loading...