Nhiên Nhiên - Chương 19:

Cập nhật lúc: 2024-07-02 23:36:06
Lượt xem: 1,935

Mặc dù hiện tại ta đã hiểu lòng người hiểm ác, nhưng Châu phi luôn là người trung thực, an phận, đối với tất cả những gì Hoàng thượng ban cho, nàng ấy đều tràn đầy cảm kích, luôn dạy dỗ Đại hoàng tử phải biết đủ, biết ơn. Bất kể ta là Tiêu Mỹ nhân hay Minh phi, Châu phi đều như tỷ tỷ ruột, chăm sóc ta, hơn nữa nàng ấy là người đã theo Hoàng thượng mười mấy năm, ta không tin Hoàng thượng sẽ nhìn lầm người.

Hoàng thượng bảo ta đừng quản, hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

Châu phi lại đến tìm ta trước. Nàng ấy dắt theo Đại hoàng tử, vừa vào Chức Vân cung liền quỳ xuống, ta đỡ thế nào cũng không dậy.

Châu phi nói, đúng là huynh trưởng của nàng ấy phái người ám sát chúng ta, nhưng nàng ấy thật sự không biết gì.

Ta vội vàng nói, ta biết, ta chưa bao giờ hoài nghi tỷ.

Châu phi dập đầu thật sâu với ta, nói huynh trưởng của nàng ấy không có đức hạnh, mà nàng ấy lại sinh ra trong gia đình như vậy, không có tư cách tiếp tục dạy dỗ Đại hoàng tử nữa. Sau đó kiên quyết để Đại hoàng tử lại Chức Vân cung, mặc kệ Đại hoàng tử khóc lóc thế nào cũng không quay đầu lại.

Ta luống cuống dỗ dành Đại hoàng tử, dắt hắn đến Dưỡng Cư điện tìm Hoàng thượng.

Hoàng thượng nói, ý của Thái hậu là muốn giao Đại hoàng tử cho Quý phi, đại khái là Châu phi nghe được phong thanh, liền chọn ta trước.

Ta hỏi Thái hậu sẽ xử lý Châu phi như thế nào.

Hoàng thượng chỉ bảo ta yên tâm, nói hắn sẽ bảo vệ Châu phi.

Ta hơi an tâm, dắt Đại hoàng tử trở về Chức Vân cung, trên đường đi lại nghe thấy cung nhân vội vàng đến báo, Châu phi đã tự vẫn.

Ta luống cuống ôm lấy Đại hoàng tử, hắn mới năm tuổi, ta không biết nên dạy hắn chịu đựng những chuyện này như thế nào.

Vội vàng chạy đến Tân Chỉ cung, Quý phi và Hòa phi đều đã đến trước, Thái y nói người đã không còn cứu được nữa.

Đại hoàng tử lập tức khóc lớn: “Mẫu phi nói, là cữu cữu đã gi/3t mẫu phi.”

Thì ra lúc Châu phi tìm ta nhờ ta chăm sóc Đại hoàng tử, nàng ấy đã có ý định tự sát.

Quý phi nói: “Sự việc đã điều tra rõ ràng, không liên quan đến Châu phi, Hoàng thượng cũng muốn bảo vệ Châu phi, ý của Thái hậu chỉ là bãi bỏ chức vị hiệp lý lục cung, tước đoạt quyền nuôi dưỡng Đại hoàng tử, nàng ấy vẫn có thể an hưởng tuổi già ở Phi vị, sao lại phải làm chuyện cực đoan như vậy?”

Hòa phi không nói gì, ta ngây người nhìn khuôn mặt không còn chút m.á.u của Châu phi, nhớ đến nụ cười ôn nhu, hiền lành của nàng ấy lúc trước, chỉ im lặng rơi lệ.

Cho đến khi lo liệu xong tang lễ, ta vẫn không ngừng hỏi tại sao.

Hòa phi nói: “Bởi vì nàng ấy ngu ngốc, trong lòng chỉ có Hoàng thượng.”

“Bởi vì con d.a.o găm đó nhắm vào muội, nếu là ta và Đại công chúa bị ám sát, Châu phi cũng không đến mức rơi vào kết cục này, nhưng muội là người trong lòng Hoàng thượng, chuyện tuy không liên quan đến Châu phi, nhưng lại là bởi vì nàng ấy mà ra, sau này mỗi lần Hoàng thượng nhìn thấy nàng ấy, đều không khỏi vì sợ hãi mà sinh ra chán ghét.”

“Châu phi theo Hoàng thượng mười mấy năm, nàng ấy quá hiểu rõ Hoàng thượng, cho dù biết Hoàng thượng trọng tình nghĩa sẽ bảo vệ nàng ấy, nhưng nàng ấy không thể chịu đựng dù chỉ một chút chán ghét từ Hoàng thượng.”

“Nữ nhân trong hậu cung, một khi yêu Hoàng thượng, lại không có được chân tình của Hoàng thượng, chính là kết cục như vậy.”

Ta ngây người nhìn Hòa phi, Hòa phi ôn hòa nói: “Muội đừng sợ, muội có được chân tình của Hoàng thượng.” Lại phấn chấn nói: “Sau này ta phải cho Lý Sung uyển bọn họ một bài học.”

Đại hoàng tử chuyển đến Chức Vân cung, từ nhỏ hắn đã thân thiết với ta, nhưng hiện tại lại trở nên dè dặt và câu nệ hơn rất nhiều.

Lúc ăn sáng, Hoàng thượng không cần ta thêm canh cho người, ta liền gọi Đại hoàng tử đến đút cho hắn ăn sữa trứng mà hắn thích nhất.

Đại hoàng tử hiểu chuyện lắc đầu, nói: “Nương nương đút cho đệ đệ là được rồi, nhi thần tự mình ăn được.”

Ta đau lòng không thôi, vội vàng nói: “Con không cần nhường đệ đệ, đệ đệ con cũng không phải là con ruột của ta.”

Đại hoàng tử ngẩn người, hình như cảm thấy rất có lý, ngoan ngoãn bò lên đùi ta.

Hoàng thượng lại bị sặc, ho khan mấy tiếng, trước khi rời đi nói với ta: “Nàng rảnh rỗi thì hỏi Quý phi và Hòa phi xem bọn họ dạy con như thế nào…”

Mười ba tháng sáu, ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta, Hoàng thượng lập ta làm Hoàng hậu, chuyển đến Trung cung.

Ta có hai con trai, nhà mẹ đẻ ở tiền triều lại được trọng dụng, mọi chuyện đều là thuận lý thành chương.

Hoàng thượng nắm tay ta, từng bước từng bước đi lên bảo điện, ta xoay người, muốn tìm kiếm bóng dáng của cha, bá, cữu, huynh trong đám văn võ bá quan đang quỳ lạy, lại chỉ bị ánh nắng chói mắt làm chói mắt.

Đêm hôm đó, Hoàng thượng rốt cuộc cũng thật sự phu thê hợp cẩn với ta.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Hoàng thượng đã đi lâm triều, ta âm thầm thề nhất định phải khuyên Hoàng thượng bảo trọng thân thể.

Hiện tại hậu cung đã có Hoàng hậu, phi tần liền phải đến Trung cung thỉnh an. Ta đang sai cung nhân xoa bóp eo lưng đau nhức, liền nghe nói Quý phi đã dẫn theo tất cả mọi người trong hậu cung đến, không thể không chỉnh trang y phục, đi ra ngoài tiếp kiến.

Sau khi gặp mặt xong, ta đoan trang ngồi trên chủ vị, mọi người đều là lần đầu tiên gặp Hoàng hậu, không khỏi có chút căng thẳng và hưng phấn, đều mong đợi nhìn ta.

Nhưng ta cũng không biết nên nói gì. Linh quang lóe lên, ta nói với Quý phi: “Quý phi, hiện tại tỷ vẫn có quyền quản lý lục cung, không bằng tỷ nói trước hai câu.”

Quý phi vẫn luôn giỏi nhất khoản thuyết giáo, lập tức thao thao bất tuyệt nói, đại loại như sau này mọi chuyện đều phải lấy Hoàng hậu làm trọng, mọi người phải nghe lời, phải tuân thủ quy củ, phải hầu hạ Hoàng thượng và Hoàng hậu thật tốt…

Ta liên tục gật đầu: “Quý phi nói đúng.”

Nhưng Quý phi nói xong, mọi người vẫn mong đợi nhìn ta, xem ra bọn họ thật sự rất mong đợi vị Hoàng hậu này, ta không thể không mở miệng lần nữa: “Mọi người đều là tỷ muội quen biết nhiều năm, còn có một số tỷ muội đã bầu bạn với chúng ta rất lâu, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rời khỏi chúng ta. Bản cung cũng là lần đầu tiên làm Hoàng hậu, có lẽ rất nhiều chỗ làm chưa tốt, nhưng bản cung nhất định sẽ cố gắng hết sức, bảo vệ tốt mỗi người chúng ta.”

Có lẽ là bởi vì ta nói quá chân thành, mọi người đều cảm động, Uyển Tiệp dư thậm chí còn khẽ khóc.

Nhưng ta rất nghiêm túc, Hoàng thượng đã nói với ta: “Trẫm sẽ luôn bảo vệ nàng, nàng thay trẫm bảo vệ toàn bộ hậu cung.”

Sau khi Hoàng thượng tan triều, cùng ta đi thỉnh an Thái hậu, hắn vẫn luôn nắm tay ta không buông, ta muốn rút cũng không rút được, quả nhiên lại bị Thái hậu nhìn thêm mấy lần.

Nhưng Thái hậu dường như tâm tình rất tốt, nói với ta: “Hiện tại con đã làm Hoàng hậu, hậu cung liền có người chủ trì, sau này mọi chuyện đều do con làm chủ, ai gia rất yên tâm về con, cứ yên tâm mà làm đi.”

Nói bóng gió là muốn buông tay, vậy sao được, ta vội vàng nói: “Nhi thần còn trẻ, mẫu hậu…”

Thái hậu xua tay với ta: “Con đừng nói nữa, Cữu mẫu con còn đang đợi ai gia trên bàn mạt chược.”

Làm Hoàng hậu, ngày tháng cũng không khác gì trước kia.

Quý phi vẫn như một người nông dân cần cù, luôn giám sát ruộng lúa mì của mình, một khi phát hiện bất kỳ cây cỏ dại nào, liền lập tức nhổ bỏ không chút do dự.

Ta thay thế Châu phi, cùng Quý phi bên cứng, bên mềm, quan tâm đến nhu cầu của mỗi người trong cung, tận lực chăm sóc tốt cho mọi người. Chỉ là bởi vì ta là Hoàng hậu, cho nên trong việc quản lý mọi chuyện đều ôn hòa hơn rất nhiều.

Hòa phi, liền đảm nhiệm vai trò người dẫn dắt tinh thần, không ngừng dạy dỗ phi tần trong hậu cung, phải có lý tưởng và sở thích của riêng mình, ngày thường tận tâm với Hoàng thượng là đủ rồi, chớ nên giống như Châu phi, uổng mạng.

Trung thu là lần đầu tiên ta chủ trì yến tiệc, may mà có Quý phi và Hòa phi giúp đỡ, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Yến tiệc sắp kết thúc, ta lại ngất xỉu, Thái y tiến lên bắt mạch, liền quỳ xuống nói: “Chúc mừng Bệ hạ và Nương nương.”

Ta mang thai rồi.

Mọi người đều quỳ xuống hô “Vạn tuế”, Hoàng thượng kích động nắm lấy tay ta, ta quay đầu, nhìn thấy khóe mắt mẫu thân ngân ngấn nước.

Hòa phi nói, sinh con sẽ đau ch/3t người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-19.html.]

Ta nhìn đôi mắt ôn nhu, quan tâm của Hoàng thượng, ta nguyện ý sinh con cho hắn.

Mọi người đều rất quan tâm đến đứa nhỏ này của ta, đây là đứa con trai đích tôn đầu tiên của Hoàng thượng.

Quý phi và Hòa phi thường xuyên tranh cãi xem ta nên ăn nhiều hay ăn ít, nên vận động hay nên tĩnh dưỡng.

Hòa phi luôn là người công kích Quý phi trước: “Tỷ lại chưa từng sinh con, tỷ hiểu cái gì?”

Quý phi phản bác rất bình tĩnh: “Hầu Sung dung dưới sự chăm sóc của ta, bình an vô sự sinh hạ Tam công chúa, tỷ chăm sóc Khâu Mỹ nhân thành ra cái dạng gì?”

Lúc này, ta không thể không “Ây da” mấy tiếng, giả vờ không thoải mái, chuyển dời sự chú ý của bọn họ, mới có thể dập tắt “chiến tranh” của bọn họ.

Chìm đắm trong hạnh phúc chưa được bao lâu, Quý phi nhắc nhở ta, đầu xuân năm sau lại đến kỳ tuyển tú ba năm một lần, lần này nhất định phải cẩn thận chọn người, đừng chọn phải loại người lòng dạ hiểm độc như Chu Bảo lâm nữa.

Ta ngẩn người, nói “Được”.

Ta là hiền hậu. Ta là hiền hậu. Ta là hiền hậu.

Lẩm bẩm ba lần, ta mới nói với Hoàng thượng về chuyện tuyển tú năm sau.

“Tuyển tú?” Hoàng thượng suy nghĩ một chút, “Hủy bỏ đi.”

Ta ngẩn người: “Có thể sao?”

Hoàng thượng ném tấu chương, kéo ta vào lòng: “Nàng đã có hai con trai, hiện tại lại mang thai, còn tuyển người khác vào cung làm gì?”

Ta vẫn không dám tin: “Thật sự có thể sao?”

Hoàng thượng đột nhiên cười, vùi đầu vào cổ ta hôn một trận, sau đó ghé vào tai ta, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Trẫm đã hỏi Thái y, qua ba tháng đầu là có thể.”

Đại hoàng tử biết trong bụng ta có một sinh mệnh nhỏ, cũng thích tò mò sờ sờ bụng ta. Có lần hắn hỏi ta: “Mẫu hậu, người có con ruột, có phải sẽ không thích con và đệ đệ nữa không?”

Đại hoàng tử được ta dạy dỗ, nói chuyện thẳng thắn, ta rất thích, liền nói với hắn: “Mẫu hậu sẽ cố gắng không thiên vị, được không? Nhưng mẫu hậu cũng là lần đầu tiên làm mẫu thân của các con, con là con cả, nếu mẫu hậu làm không tốt, con nói với mẫu hậu, được không?”

Đại hoàng tử nghiêm túc gật đầu: “Nhi thần sẽ giám sát mẫu hậu, đợi đệ đệ chào đời, mẫu hậu không được thiên vị đệ đệ, cũng không được không yêu thương đệ đệ.”

“Chờ đã, tại sao lại là đệ đệ, mẫu hậu muốn một tiểu công chúa ngoan ngoãn, con có biết mẫu hậu vì hai đứa con trai các con mà hao tâm tổn trí bao nhiêu không? Con mau rút lại lời nói!”

Đại hoàng tử la hét chạy đi: “Không, con muốn đệ đệ, đệ đệ vui vẻ, muội muội không vui vẻ.”

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định phải bắt Đại hoàng tử rút lại lời nói.

Ta trong vòng ba năm liên tiếp sinh hai con trai, mỗi ngày bị bốn đứa con trai ồn ào đến mức đau đầu, may mà Hoàng thượng rất quan tâm đến việc học hành của Đại hoàng tử, nếu không ta càng thêm muốn khóc mà không ra nước mắt.

Ta mỗi ngày đều nhìn tiểu công chúa của người khác mà chảy nước miếng, không làm gì cho con trai mình nữa, chỉ làm váy nhỏ, giày thêu nhỏ… tặng cho Đại công chúa bọn họ.

Hoàng thượng thấy ta đáng thương, liền nói: “Hay là đừng uống thuốc nữa, chúng ta sinh thêm một công chúa.”

Ta lập tức sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, nếu như lại thêm một đứa con trai nữa, ta sẽ không sống nổi mất.

Chuyện ta và Hoàng thượng thường xuyên làm nhất vẫn là dưới ánh đèn, hắn xem sách, ta thêu hoa.

Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ nói: “Kiếp sau trẫm chỉ muốn làm một thư sinh nghèo, nàng là một thợ thêu, chúng ta làm một đôi vợ chồng bình thường, vẫn như vậy, trẫm xem sách, nàng thêu hoa.”

“Thư sinh nghèo?” Ta nghiêng đầu cười, “Vậy ta thêu hoa nuôi người.”

Hoàng thượng cũng cười, sau đó nắm lấy tay ta: “Thế nào cũng được, chỉ cần là trẫm gặp được nàng trước.”

Thái hậu thích nhất là Thừa An, bởi vì hắn càng lớn càng giống Lạc Vương. Chỉ có thể nói, may mà Thừa An không phải con ruột của ta, nếu không thật sự có chút “không nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được”.

Thừa An mười ba tuổi, đã trở thành một thiếu niên tuấn tú, ta bảo hắn đến Tây Nam thăm Bình Viễn bá, hắn cư nhiên nhân cơ hội này du ngoạn hai năm mới trở về.

Ngày Thừa An trở về, cháu gái ta là Tiêu Niệm Niệm đang ở trong cung bầu bạn với ta may vá.

Niệm Niệm là con gái duy nhất của nhị ca và Hoa An quận chúa, giống như ta lúc nhỏ, cũng rất thích thêu thùa, tuy mới mười ba tuổi, nhưng đã thêu rất tốt.

Thừa An thao thao bất tuyệt kể về những điều mình đã thấy, đã nghe trong chuyến du lịch thiên hạ, cuối cùng nói đến việc hắn đã đến phía bắc.

Hắn nói Lạc Vương vẫn luôn trấn thủ ở phía bắc, bách tính nơi đó hiện tại sống rất ấm no, hạnh phúc.

Hắn nói Lạc Vương có một thanh kiếm tên là “Dầu gạo kiếm”, thanh tú, linh động, lại gi/3t địch vô số, chỉ vì thanh kiếm này là dùng dầu thắp đèn và gạo để đổi lấy, cho nên mới có một cái tên chất phác như vậy.

Hắn nói mỗi năm vào Tết Trùng Dương, phía bắc đều tổ chức một lần đại hội thêu thùa thiên hạ.

Hắn nói trong Vương phủ ở phía bắc của Lạc Vương trồng đầy hoa, nói xong, Thừa An hỏi ta: “Mẫu hậu, người đoán xem là hoa gì?”

Ta đang ngẩn người, do dự nói: “Mẫu đơn?”

Thừa An cười: “Sai rồi, là hồng mai, Lạc Vương thúc nói, trên đời chỉ có hồng mai kiêu hãnh trong gió tuyết là đẹp nhất. Nhi thần cũng cảm thấy hồng mai trong tuyết là đẹp nhất, giống như mẫu hậu.”

Ta càng thêm ngẩn người, lại nghe thấy Niệm Niệm lay lay tay ta: “Cô mẫu, con cũng muốn đi đại hội thêu thùa thiên hạ.”

Thừa An cười tủm tỉm nhìn Niệm Niệm đang mặc một bộ váy đỏ: “Muội gả cho ta, ta sẽ dẫn muội đi.”

Niệm Niệm cười ngẩng đầu: “Được!”

Thừa An cười càng thêm vui vẻ: “Vậy ta sẽ dẫn muội đi xem bức tranh “Giang Nam thu nhạn đồ” của Ngô Sơn Cư mà Lạc Vương thúc trân quý, nghe nói là bảo vật trấn phủ, ta nhìn không hiểu, muội nếu đi nhất định có thể hiểu.”

Ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, bức tranh thêu kia của ta vốn không đáng để hắn trân quý như vậy.

Nhạn là loài chim chung thủy, ta cả đời này, lại yêu hai nam nhân.

Lạc Vương chưa đến bốn mươi tuổi đã bệnh mất, đại khái là bởi vì phía bắc lạnh giá, một nửa niềm vui rốt cuộc không thể chống đỡ hắn đi được xa hơn.

Hoàng thượng cho Thừa An nhận Lạc Vương làm cha nuôi, ta làm chủ gả Niệm Niệm cho Thừa An.

Chưa đến nửa năm, ta cũng ngã bệnh. Ta ra đi trong vòng tay Hoàng thượng.

Hoàng thượng ôm ta, nói: “Trẫm biết, nàng rốt cuộc cũng muốn đi tìm hắn.”

Ta nhìn dải ngân hà rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại: “Kiếp sau ta không muốn gặp người nữa.”

Hoàng thượng nói: “Được.” Lại nói: “Cảm ơn nàng kiếp này đã thành toàn cho trẫm.”

Sử sách ghi lại, ta sinh ra trong gia đình quyền quý, hiếu học, tinh thông nữ công, mười sáu tuổi tiến cung, mười tám tuổi lập Hậu, sinh bốn con trai, phu thê ân ái, mẫu nghi thiên hạ, tuy rằng tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng coi như là một đời vui vẻ, thuận lợi.

Chỉ là, có chút tiếc nuối.

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 4 tuần trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 4 tuần trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 4 tuần trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 4 tuần trước · Trả lời

Loading...