Nhiên Nhiên - Chương 13:

Cập nhật lúc: 2024-07-01 03:30:03
Lượt xem: 1,320

Hòa phi nói, đều là do mẫu thân của Chu Bảo lâm, dạy nữ nhi ở hậu cung bày mưu tính kế để leo lên cao, vì cha và huynh trưởng ở triều đình tranh giành tiền đồ, chẳng phải là có bệnh sao?

Quý phi nói, người như vậy chính là cỏ dại trên đồng ruộng, nhổ càng sớm càng tốt, càng nhanh càng tốt, nếu thật sự để cho loại người này leo lên địa vị cao, hậu cung còn đâu yên ổn?

Ta không còn tâm trí để trách cứ Chu Bảo lâm, nàng ta đã mang mạng người trên tay, trong mắt Quý phi đã là người ch/3t rồi.

Ta chỉ hận chính mình, lúc ta bốc đồng, không chú ý hết thảy ở lại bên cạnh Tề Chiêu dung, đã hoàn toàn quên mất ta cũng là người thân thiết nhất với Khâu Ninh Nhi ở hậu cung.

Ta vừa phụ lòng Tề Chiêu dung, lại phụ lòng Khâu Ninh Nhi.

Nhưng ta nhất định phải sống thật tốt, ta không thể phụ lòng Văn Tố Tố nữa.

Hoàng thượng giao Nhị hoàng tử con của Khâu Ninh Nhi cho ta, lại phong ta làm Minh phi, chuyển đến Chức Vân cung mới xây.

Ta đặt tên cho Nhị hoàng tử là Thừa An, đợi hắn lớn lên sẽ nói cho hắn biết, mẫu thân ruột của hắn tên là Ninh Nhi, là bạn thân nhất của ta từ nhỏ.

Ta sống những ngày tháng bình yên bên tiểu Thừa An, Hoàng thượng vẫn là thường xuyên đến cung ta nhất, cũng vẫn là hắn xem sách, ta thêu hoa, hắn ngủ giường, ta ngủ trường kỷ. Chỉ là hiện tại ta có thể cảm nhận được, hắn đang cố ý muốn nói chuyện với ta nhiều hơn.

Ví dụ như hỏi ta có ý kiến gì về hôn sự của đại ca không.

Hoặc là quan tâm tiểu Thừa An hôm nay có ngoan ngoãn không, có quấy khóc không.

Còn hỏi ta buổi trưa ăn món gì, có hợp khẩu vị không.

Thậm chí còn tò mò về một trăm cách thêu hoa mẫu đơn.

Ta trả lời từng cái một, ta biết, giống như Tề Chiêu dung nói, Hoàng thượng cũng muốn dốc sức tận lòng, có trách nhiệm với ta.

Nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc đến Lạc Vương với ta nữa, rõ ràng trước kia hắn chưa từng né tránh chuyện này.

Mãi đến đầu xuân, Hoàng thượng nói với ta, Lạc Vương sắp thành thân.

Lúc bấy giờ, ta đang thêu dở bức tranh hí miêu đồ đã hứa tặng cho Hán Phong công chúa, cây kim thêu trên tay bỗng dưng đ.â.m thẳng vào ngón tay cái bên trái của ta, m.á.u tươi từ lỗ kim nhỏ cứ thế không ngừng chảy ra.

Ta không cảm thấy đau hay không đau, chỉ cúi đầu lau đi m.á.u trên ngón tay, tiếp tục làm việc, nhưng những giọt nước mắt to như hạt đậu lại không ngừng rơi xuống. Lần đầu tiên ta biết được, hóa ra lúc khóc, mình cũng có thể không có âm thanh và biểu cảm.

Hoàng thượng hỏi: “Ngươi hận trẫm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-13.html.]

“Người đừng nói chuyện với ta.”

Không thể để ta yên lặng khóc một lúc sao? Người vừa nói chuyện, ta liền không nhịn được nữa.

Ta ném khung thêu, lấy khăn tay che mặt khóc một trận, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, sau đó lắc đầu.

“Lạc Vương không cho phép ta hận người, hắn không hận người, ta liền không hận người.”

Sau khi tiến cung, ta mới càng ngày càng hiểu rõ câu nói lúc trước của biểu ca, Bá phụ ta là Lại bộ Thượng thư, Cữu cữu là Đại tướng quân, hai nhà chỉ còn lại mình ta là nữ nhi, nếu như kết thông gia với Lạc Vương, liền đều trở thành thế lực của Lạc Vương.

Bất kể bọn họ có tình nghĩa huynh đệ sâu đậm đến đâu, chính trị không phải là trò đùa, Hoàng thượng nhất định không thể giao thanh kiếm sắc bén này vào tay Lạc Vương.

Hoàng thượng không có lựa chọn, Lạc Vương không có lựa chọn, ta cũng không có lựa chọn, thế cục quan trọng hơn con người.

Hoàng thượng trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Trẫm có lỗi với các ngươi, nhưng tuyệt đối không hối hận vì đã triệu ngươi tiến cung, trên bàn cân của trẫm, không thể có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn giang sơn xã tắc, cho dù là người thân yêu nhất cũng không ngoại lệ.”

Thái hậu để Quý phi và Châu phi lo liệu hôn sự của Lạc Vương, nhưng vẫn không cho phép người khác bàn tán chuyện này. Không sao cả, cho dù có người bàn tán, ta cũng sẽ không hỏi thăm.

Sau năm mới, Hoa An quận chúa thường xuyên chạy đến cung, cái ch/3t của Khâu Ninh Nhi đã khiến nàng ấy xúc động rất lớn, nàng ấy liền muốn bầu bạn với ta nhiều hơn, sợ rằng chúng ta cũng sẽ có một ngày đột nhiên không còn gặp lại nhau nữa.

Nhưng ta luôn cảm thấy mỗi lần gặp ta, Hoa An quận chúa đều muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì.

Ta nguyên tưởng rằng nàng ấy muốn nói chuyện Lạc Vương với ta, không ngờ câu nói mà nàng ấy rốt cuộc cũng nói ra, lại là e lệ hỏi ta có thể thúc giục Hoàng thượng mau chóng sắp xếp hôn sự cho đại ca ta không. Đại ca ta vẫn luôn chưa lập gia đình, nhị ca cũng không thể thành thân trước huynh trưởng, chỉ có thể cùng đại ca làm “trai ế”.

Nhưng Hoa An quận chúa cũng giống như ta, đã mười bảy tuổi rồi, thật sự không thể trì hoãn thêm được nữa.

Hoàng thượng cũng từng hỏi ý kiến của ta, lúc đó ta cũng không có ý kiến gì, bảo Hoàng thượng không bằng đi hỏi Hòa phi, nhưng hình như sau này cũng không có kết quả gì.

Lúc này ta chợt nảy ra một ý hay, hỏi Hoa An quận chúa: “Văn Tố Tố thì sao? Nàng ấy giỏi chăm sóc người khác nhất, với một người cuồng công việc liều mạng như đại ca ta, hai người thật sự rất xứng đôi. Hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã thân thiết nhất, các ngươi làm chị em dâu nhất định sẽ rất hòa thuận.”

Hoa An quận chúa ngây người, nhìn ta hồi lâu mới nói: “Ngươi không biết sao? Người Lạc Vương muốn cưới chính là Văn Tố Tố.”

Ta ngây người, trong lòng ngọt ngào, chua xót, đắng cay, mặn chát, nhất thời không biết là tư vị gì, ngẩn ngơ hồi lâu mới nói một câu: “Vậy cũng tốt, nghe nói Lạc Vương hiện tại bận rộn xử lý công vụ như là bán mạng, có Tố Tố chăm sóc hắn, thật tốt.”

Hoa An quận chúa lại nhảy dựng lên, hung hăng đá vào ghế một cái: “Ngươi biết cái gì? Văn Tố Tố chẳng phải cũng vẫn luôn thích Lạc Vương sao? Lúc trước ngươi bị đậu mùa, nàng ấy tiến cung chữa bệnh cho ngươi, chính là bởi vì nàng ấy đã ước định với Lạc Vương, nếu có thể cứu sống ngươi, Lạc Vương sẽ cưới nàng ấy làm vợ. Sau này ta mới biết được, còn tưởng lúc đó nàng ấy là vì tình nghĩa từ nhỏ của chúng ta, hiện tại nghĩ lại liền thấy ớn lạnh.”

Ta nhớ đến lúc ta bệnh, Tố Tố từng nắm tay ta khóc, cầu xin ta sống sót, coi như là vì nàng ấy mà sống sót. Thì ra là có ý này.

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 1 tháng trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 1 tháng trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 1 tháng trước · Trả lời

Loading...