Nhiên Nhiên - Chương 11:

Cập nhật lúc: 2024-07-01 21:25:11
Lượt xem: 1,185

“Nương nương—” Ta cố nén cơn đau ở ngực, liều mạng gọi Quý phi lại.

“Có thể… đừng để Lạc Vương biết ta bị ức h.i.ế.p trong cung được không?”

Quý phi dừng bước một chút, rồi không quay đầu lại mà đi mất.

Ngực thật sự đau quá, ta không thể động đậy, nằm im hồi lâu, cũng không có ai để ý, gọi cũng không có ai đáp lại, trong lòng ta sợ hãi, trong đầu toàn là kịch bản về cung nữ tóc bạc, tiếng hát nửa đêm, một đôi giày thêu hoa, bên ngoài cửa sổ có một khuôn mặt…

Nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, dần dần tiến đến gần ta, tiếp theo vang lên giọng nói của một nữ nhân: “Tiêu Mỹ nhân…”

“A!” Ta liều mạng kêu to.

Rất nhanh đã bị người đến che miệng, trước mắt là một nữ tử mặc cung trang, tóc tai rối bù, nhìn quen quen.

“Tề Chiêu dung?”

Tề Chiêu dung ngồi xuống bên giường ta, trong tay bưng một bát thuốc, dịu dàng nói: “Thái y nói ngươi gãy hai xương sườn, đến đây, uống thuốc xong sẽ không đau nữa.”

Ta được nàng ấy đút uống hơn nửa bát, Tề Chiêu dung an ủi ta: “Ngươi đừng sợ, lúc mới đến ta cũng sợ, sau này mới phát hiện nơi này không hề đáng sợ như trong kịch bản.” Lại cười với ta: “Cũng phải cảm ơn ngươi lúc trước phái người chăm sóc ta, ta biết ngươi là người tốt bụng.”

Lúc trước Tề Chiêu dung bởi vì nói một câu “Nghe nói trong Lạc Vương phủ trồng rất nhiều hoa mẫu đơn” liền bị đánh gãy chân, ném vào đây, thật đáng tiếc cho nàng ấy, người từng có vũ kỹ khuynh đảo hậu cung.

Bởi vì chuyện này có liên quan đến ta và Lạc Vương, ta đối với Tề Chiêu dung tràn đầy áy náy và áy náy, vì vậy lúc đó đã bỏ ra không ít bạc để cho thị vệ và ma ma ở lãnh cung giúp ta chăm sóc nàng ấy.

Tề Chiêu dung dường như không biết quan hệ giữa ta và Lạc Vương, chỉ coi ta là người tốt bụng, vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc ta. Cơm nước, thuốc men ở lãnh cung đều do bên ngoài đưa vào, nhưng không có cung nhân hầu hạ, cái gì cũng phải tự mình làm. Thời tiết còn nóng, ta nằm dưỡng thương không thể động đậy, Tề Chiêu dung sợ ta bị nổi rôm sảy, còn khập khiễng bưng nước sạch đến lau người cho ta.

Mỗi ngày ta nhìn bóng dáng nàng ấy khập khiễng bận rộn, trong lòng tràn đầy tự trách và áy náy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-11.html.]

Nằm nửa tháng, cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại. Tề Chiêu dung dìu ta đi dạo một vòng trong lãnh cung, trên đường đi ta vẫn luôn xác nhận với Tề Chiêu dung, nơi này thật sự là lãnh cung sao?

Không thể trách ta quê mùa, nơi này tuy bài trí đơn giản, nhưng đồ dùng cái gì cũng có. Tề Chiêu dung nói còn có người định kỳ đến kiểm tra, nếu có đồ hư hỏng, không dùng được, sẽ lập tức đổi cái mới. Mức độ thoải mái có thể so sánh với nhà trọ bình dân mà ta và Ngoại tổ mẫu từng ở khi du lịch Giang Nam.

Trong sân, Tề Chiêu dung trồng đầy các loại hoa, nàng ấy thật sự rất thích hoa, lúc trước nói ra câu “đại nghịch bất đạo” kia, cũng là bởi vì nàng ấy thật sự tò mò về hoa mẫu đơn trong Lạc Vương phủ.

Lúc chúng ta ngồi dưới hoa tường vi do nàng ấy trồng, uống trà, Tề Chiêu dung nói, lúc mới đến nàng ấy cũng không dám tin lãnh cung lại là như thế này, vẫn là nghe lão ma ma lúc đó chăm sóc nàng ấy kể, mẫu thân ruột của Hoàng thượng chính là phát bệnh tâm thần ch/3t ở lãnh cung, bởi vậy Hoàng thượng rất đồng cảm với những nữ nhân ở lãnh cung. Vừa mới đăng cơ liền cho phép những người ở lãnh cung hồi hương, lại cho người tu sửa lại lãnh cung, phái người chuyên môn quản lý. Tề Chiêu dung là phi tần đầu tiên đến lãnh cung thời đại mới, nàng ấy cảm thấy nơi này ngoại trừ không có tự do, bình thường cũng vất vả một chút, nhưng có thể ăn no mặc ấm, rảnh rỗi còn có thể trồng hoa, nàng ấy đã rất mãn nguyện rồi. Tề Chiêu dung còn nói Hoàng thượng cũng là người tốt bụng, nếu không cũng sẽ không ngầm đồng ý để ta phái người đến chăm sóc nàng ấy.

Ta không nhịn được châm chọc, Hoàng thượng đánh gãy chân tỷ, tỷ còn nói người ta là người tốt bụng.

Tề Chiêu dung nói: “Ngươi không biết, kỳ thực Hoàng thượng cũng không quản chuyện hậu cung, đều là Thái hậu và Quý phi làm chủ, Châu phi thỉnh thoảng có thể nói xen vào hai câu. Ta cũng không biết vì sao trong cung bỗng nhiên không thể nhắc đến Lạc Vương, nhưng ta cũng không để ý đến cái chân này của mình. Người ta đều nói ta nhảy đẹp nhất hậu cung, nhưng ta nhảy đẹp đến đâu, Hoàng thượng cũng chưa từng nhìn ta nhiều hơn một cái.Mỗi lần nhìn ta, hắn đều nhíu mày. Ta biết trong lòng hắn chất chứa toàn là những phiền muộn về quốc gia đại sự. Ta thường hay cảm thấy bản thân mình là một gánh nặng đối với hắn. Hắn định kỳ ghé thăm cung ta, chẳng qua chỉ là muốn ta đừng đau lòng. Ánh mắt hắn hướng về thiên hạ, tâm trí hắn cũng không đặt ở chốn hậu cung này.

Ta chống cằm nghe Tề Chiêu dung nói xong, nhớ lại những đêm ở chung với Hoàng thượng, hắn xem sách của hắn, ta thêu hoa của ta, quả thực chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.

Nhưng nữ nhân trong cung, người nào cũng xinh đẹp như hoa, Quý phi đoan trang, đại phương, Châu phi ôn nhu, Hòa phi thông minh, Khâu Ninh Nhi ngây thơ, đáng yêu, Tề Chiêu dung thanh lệ động lòng người, Lý Sung uyển tao nhã như cúc, Uyển Tiệp dư rực rỡ như hoa đào, Hầu Mỹ nhân kiều diễm, Chu Bảo lâm thanh tú… Ta đã cố gắng hết sức để yêu thích từng người một, vậy mà Hoàng thượng lại chẳng để ai vào mắt?

Ta không khỏi nảy ra một ý nghĩ: “Hoàng thượng… có phải là thích nam nhân không?”

Tề Chiêu dung gật đầu: “Có khả năng.”

Sau đó chúng ta liền tranh luận xem Hoàng thượng thích Lạc Vương hơn hay thích đại ca ta hơn.

Lúc này ta rất muốn có Hòa phi ở đây, tỷ ấy nhất định sẽ thao thao bất tuyệt nêu ra sự thật, giảng giải đạo lý, sau đó đánh bại tất cả chúng ta.

Trong khoảng thời gian này, Châu phi và Hòa phi đều sai người đưa đồ đến, Khâu Ninh Nhi cũng đến cửa khóc lóc mấy lần, nhưng lại không thể gặp ta. Điều khiến ta không ngờ đến là, Hán Phong công chúa thế mà cũng sai người đưa cho ta chút thuốc men và y phục.

Hán Phong là tiểu công chúa của Tiên đế, mẫu thân xuất thân không cao, cũng không được Tiên đế sủng ái, trong cung ngoại trừ hầu hạ Thái hậu, luôn không giao thiệp với ai. Ta cũng là lúc mới tiến cung nghe Châu phi vô tình nhắc đến sinh nhật Hán Phong công chúa sắp đến, liền sai người đưa cho nàng ấy một bộ quạt tròn vẽ mỹ nhân mà ta thêu trước khi tiến cung và một chút đồ chơi nhỏ mang từ Giang Nam về. Không ngờ nàng ấy lại nhớ đến chút ân tình này, hiện tại nguyện ý giúp đỡ ta lúc gặp khó khăn.

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 1 tháng trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 1 tháng trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 1 tháng trước · Trả lời

Loading...