Nhất Tiếu Hồng Trần - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-03 13:31:23
Lượt xem: 26

Thượng vị năm thứ mười một sao? Lòng người không khỏi hoang mang cùng kính nể, ghen ghét.

 Khuynh Trường Kính Ngôn bước ra từ phía nam khách, một đường ung dung đến chỗ lọ rượu kia. Khuôn mặt tuấn mỹ kia hiện lên một nụ cười, tuyệt không kiêu ngạo, phong thái đường hoàng, giơ tay nhấc chân đều là bộ dáng xuất chúng nói:

- Hồi bệ hạ! Mãng xà cổ độc này là một loại cực kì hiếm, lại có linh tính. Một tháng chỉ xuất hang đúng hai lần, một là ngày trăng sáng nhất, một là ngày trăng tối nhất. Xuất hiện lúc trăng sáng chính là hình dạng một con rắn bình thường, không nọc đọc nhưng phàm nếu tay chạm vào da nó sẽ hoại tử sau một khắc, sau một canh giờ sẽ hoại tử khắp thân, vô cùng đáng sợ. Nếu xuất hiện ngày trăng tối lại là nguyên hình dữ tợn, hung hăn cắn người, nọc độc không gì giải được. 

Vậy nên, muốn bắt được nó chỉ còn cách dụ ra khỏi hang vào các ngày khác, thế nhưng muốn dụ nó chỉ có thể dùng 32 loại linh thảo trong lọ. Tận dụng ngày nhật nguyệt nhân hoà, thiên thời địa lợi mới có thể khiến 32 loại linh thảo này phát ra hương thơm khiến nó hôn mê.Gay go nhất ở đây chính là ba mươi hai loại linh thảo này vô cùng quý hiếm, chúng sinh trưởng ở nhiều nơi khác nhau. Có loài mọc ở sơn tuyết phía bắc, một năm chỉ trưởng thành tronng ba ngày, nếu không hái được liền tàn úa, lại có loài mọc ở đồng bằng phía nam, một ngày là độc thảo, một ngày linh thảo xen kẽ, vô vàn khó nhận định.

Thẩm đế cùng những người khác nghe một thôi một hồi, nghe đến ngây ngốc, không nói nên lời. Cỏ hiếm như vậy, làm sao lại dùng được trong một ngày đây? Nếu vậy cũng chẳng kịp thời gian đi đường. Khuynh Trường gia này đến cùng nội nhân thế nào? Quả thật không thể xem thường. 

Trong im lặng bỗng nghe tiếng Thẩm đế vỗ tay, ai nấy cũng ngơ ngác, sau đó lập tức vỗ tay theo. Khuynh Trường Kính Ngôn đảo mắt về phía muội muội, chỉ thấy Nghinh Nhạc nâng mắt tỏ vẻ tán thưởng, sau đó nàng nhẹ nâng ống tay áo che đi ánh mặt trời chói lọi. 

- Hay! Khuynh Trường gia vô cùng có lòng. Người đâu, ban thưởng trăm vạn lượng hoàng kim, đứng đầu tứ đại gia tộc. Phong thưởng nhị vị công tử, thất vị tiểu thư làm nhất phẩm thiếu gia, nhất phẩm tiểu thư. 

- Khuynh Trường gia tạ ơn long bệ hạ.

Khuynh Trường Kính Ngôn quỳ xuống tạ lễ rồi đứng dậy, Nghinh Nhạc cũng đứng dậy nhún người, sau đó nàng đi đến bên cạnh huynh trưởng, từ tốn cất lời: 

- Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ có lời muốn nói. Thỉnh bệ hạ ân chuẩn. 

Thẩm đế cũng không hiếm lạ gì nữ nhân trước mắt, liền sảng khoái phất tay:

- Có lời gì liền nói, không cần câu nệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-tieu-hong-tran/chuong-4.html.]

- Khởi bẩm bệ hạ, tuy nói là Khuynh Trường gia dâng lên hiển nhiên là đồ tốt. Thế nhưng lòng người khó dò, cho nên thần nữ thỉnh cầu bệ hạ truyền thái y viện trưởng đại nhân đến hảo hảo kiểm tra một lần trước mặt mọi người. Thứ nhất là để bảo bảm tính chất an toàn cho bệ hạ, thứ hai là về sau có nếu như có kẻ dụng tâm kính đáo, dám vương tay đến chỗ long tử thì cũng không có liên quan gì đến Khuynh Trường gia.

Khuynh Trường Nghinh Nhạc không nhanh không chậm tấu một lần, tuy là âm thanh mềm mượt êm tai nhưng từ sâu bên trong lại dấy lên một tầng ngoan cường cùng lạnh lẽo. Nữ nhân này không những miệng lưỡi khó đoán, tâm cơ cũng không biết đường lần. Thẩm Gia Ngạn cao cao tại thượng thập phần thưởng thức nàng, hắn nở một nụ cười nhếch, quạt ngọc trong tay phe phẩy.

Lúc ấy, lập tức có kẻ đứng lên lớn tiếng nói:

- Khuynh Trường Nghinh Nhạc, ngươi nói vậy là ý tứ gì? Không phải ngươi đang kiêu ngạo cho rằng sẽ có kẻ thấy Khuynh Trường gia các ngươi được thời mà ghen tức hãm hại chứ?

Kẻ vừa nói kia chính là tam công tử Khước Dật gia, Khước Dật Hoằng. Nghinh Nhạc khẽ quay đầu, đối phương đã nhìn thấy trong mắt nàng dâng lên một tia sát khí đằng đằng sau màn sương tĩnh lặng bên ngoài. Không khỏi run lên vài cái, thế nhưng hắn đường đường là một nam nhân, sao có thể sợ hãi khí thế của nữ nhân ốm yếu kia chứ? 

Tưởng rằng Khuynh Trường gia sẽ manh động, ai ngờ chỉ nghe Nghinh Nhạc ôn nhu tiếp lời, trên khuôn mặt nàng bỗng có chút ngạc nhiên cùng sợ hãi. Giống như một nữ tử yếu đuối vừa bị doạ vậy:

- Ồ! Vị này chẳng phải là tam công tử Khước Dật Hoằng, chưởng quản nội thị vệ của hoàng cung sao? Như thế nào, Nghinh Nhạc có nơi nào không đúng, chẳng lẽ công tử muốn thay mặt bệ hạ cùng đại gia ở đây giáo huấn ta. Hay công tử có tật giật mình, nôn nóng muốn nhổ bỏ mối nguy hại là ta?

Lá gan cũng không nhỏ, lôi kéo cả hoàng đế xuống vũng bùn. Dám phủ đầu hoàng đế, tội này Khước Dật Hoằng há có thể gánh? Khước Dật tả thừa tướng trong lòng đem nghiệt tử kia hung hăng mắng một trận, hận không thể xông đến tát cho hắn vài cái. Chỉ đành lôi kéo hắn đến chỗ hoàng đế, mạnh mẽ đạp cho hắn quỳ xuống, sau đó cung kính chắp tay tấu:

- Thần không biết dạy con, dám hồ ngôn loạn ngữ phạm thượng. Thỉnh bệ hạ trách phạt.

Khước Dật Hoằng nghiến răng kèn kẹt, hắn cúi đầu ngoái sang hung hăng trừng mắt nhìn Nghinh Nhạc, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì Nghinh Nhạc có thể vong mạng tại chỗ. 

Hắn đường đường là chưởng quản nội thị vệ, oai oai phong phong, lại bị một nữ nhân như xác c.h.ế.t biết đi kia hạ bệ trước mặt nhiều người như vậy. Thù này hắn không báo, hắn tuyệt đối không là Khước Dật Hoằng.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...