Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Yêu Đương Của "Sao Chổi" - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-10-23 02:36:52
Lượt xem: 107

19

Năm lớp 12, tôi cãi nhau với Chu Thời, sau khi cãi nhau chưa được mấy ngày thì tôi đã làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập và về nhà.

Bác sĩ phụ trách tôi nhìn thấy tôi lại đến làm thủ tục nhập viện, không nhịn được khen tôi có tiến bộ.

Cũng chẳng trách, cả năm lớp 11 tôi đều kiên trì đến trường học, lớp 12 cũng đã học được hai tháng, thật sự không chịu được nữa mới lại bảo lưu, khoảng thời gian này quả thực không ngắn.

Khi ở bệnh viện, lúc rảnh rỗi tôi sẽ vẽ tranh, nhưng không thể vẽ quá lâu.

Quá tập trung sẽ dẫn đến ngất xỉu, tôi đã từng có tiền sử về việc này.

Giường bệnh bên cạnh là một người thực vật, bạn cùng phòng cũ của tôi.

Ngày thường ngoài cô y tá đến thăm mỗi ngày thì không có ai đến thăm cả.

Tôi nghi ngờ việc này là cố ý được sắp xếp như vậy, bởi vì phòng bệnh này mang đến cho tôi sự yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng đôi khi, sự buồn chán có thể khiến người ta phát điên.

Vào một ngày buồn tẻ, Chu Thời đến phòng bệnh của tôi. Anh ấy ấp úng nói rằng anh ấy đã hỏi thăm ông bà và đến thăm tôi theo nguyên tắc quan tâm bạn học. Tôi nhìn thứ anh ấy đang cầm trên tay và không khỏi bật cười, không tệ, anh ấy còn biết mua giỏ trái cây cho tôi nữa.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Từ hôm đó, anh ấy đến thăm tôi mỗi ngày sau khi tan học, với lý do là kèm cặp tôi học. Tôi không từ chối, ở bệnh viện quá buồn chán, tôi chỉ ước có người ở bên cạnh.

Đèn trong phòng bệnh sáng đến tận 9 giờ tối, tôi nhìn Chu Thời đang giảng bài cho mình bên cạnh. Tôi nghĩ, kiểu học bài buổi tối này của tôi cũng xem như là một trải nghiệm khác biệt. Trước đây ở trường, tôi không thể đến lớp vì ốm, còn Chu Thời thì học giỏi đến mức trốn học mà giáo viên cũng không nói được gì.

Chu Thời đột nhiên gọi tôi, "Khúc Tố Tố."

Tôi chống cằm, cười tủm tỉm hỏi: "Sao vậy Chu Thời?"

"Anh muốn học cùng đại học với em." Anh ấy nói với tôi một cách nghiêm túc khác thường.

Câu này nghe không giống như một mong ước, mà giống như một lời hứa chắc chắn sẽ thực hiện.

Tôi cười híp mắt, thuận theo dòng nước nói: "Được thôi, anh cố gắng lên, em sẽ cố hết sức."

Anh ấy nhìn tôi có chút bất lực, vì sự cứng đầu của tôi.

Chỉ đành buông lỏng, cam chịu tiếp tục giảng bài cho tôi.

Tôi nhìn nghiêng mặt đẹp trai đến mức không thể tả của anh ấy, trái tim đập loạn xạ.

Nghĩ rằng, hay là, cứ cho anh ấy một cơ hội.

Cũng cho bản thân mình một cơ hội.

Cây bút trên tay di chuyển tự do, chỉ vài nét đã phác họa ra dáng vẻ của anh ấy.

20

Lần đầu tiên Chu Thời bắt đầu khởi nghiệp, có một lần tôi làm cơm hộp yêu thương và mang đến công ty. Chu tổng bận trăm công nghìn việc, bữa trưa thường xuyên không ăn uống tử tế. Là một người vợ hiểu chuyện, thông minh và tốt bụng, đương nhiên phải tự tay vào bếp nấu nướng rồi đích thân giám sát ông xã ăn cơm rồi.

Mọi người trong công ty của Chu Thời đều biết tôi, dù sao thì cũng chỉ có vài người. Sau khi trải qua vài năm lăn lộn ngoài xã hội, Chu Thời đã phấn đấu vươn lên, năm 25 tuổi cùng vài người bạn học hùn vốn khởi nghiệp, bỏ ra một số tiền lớn thuê một tầng lầu ở trung tâm thành phố làm văn phòng.

Công ty internet, nhân viên đa phần là sinh viên mới tốt nghiệp.

Vừa bước vào cửa, tôi đã bị một người mắt tinh nhìn thấy, vừa gọi "chị dâu", vừa gọi Chu Thời vào trong, một lúc náo nhiệt hẳn lên.

Chu Thời nghe thấy tiếng liền bước ra, tôi có chút ngại ngùng chào hỏi: "Chào!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-yeu-duong-cua-sao-choi/phan-7.html.]

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lại nhìn ra ngoài: "Sao em đến đây? Tự lái xe đến à? Sao không gọi điện cho anh, nếu muốn đến thì anh đến đón em."

Một loạt câu hỏi dồn dập, tôi nghe mà choáng váng.

Anh ấy nhìn thấy hộp cơm trên tay tôi, mừng rỡ nói: "Em đến đưa cơm cho anh à?"

Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính rồi.

Tôi đắc ý nói: "Đúng vậy, có phải rất chu đáo không?"

Anh ấy vui vẻ nhận lấy hộp cơm: "Chu đáo, chu đáo, vợ anh là tuyệt vời nhất!"

Theo lời khen của anh ấy, trong văn phòng cũng vang lên một loạt lời nịnh hót.

Hừ hừ, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình thật sự quá tốt rồi, Chu Thời cưới được tôi đúng là lời to!

Chờ một lúc, Chu Thời lại hỏi: "Vậy em đến bằng cách nào?"

"..."

Cứ tưởng có thể lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

21

Tôi từng gặp tai nạn xe hơi, không phải tai nạn lớn gì, chỉ là hai xe va chạm nhẹ. Tôi là người điều khiển sai, kết quả là người bị tôi đ.â.m sợ hết hồn.

Lúc đó do va chạm mạnh nên tim bị co thắt, tôi được đưa thẳng đến bệnh viện.

Chỉ là hơi đau thôi, những cơn đau co thắt kiểu này tôi đã quen rồi, chịu đựng một chút là hết.

Nhưng không ngờ chủ xe đối phương là bác sĩ, liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi có vấn đề, vội vàng gọi 120 cho xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi dở khóc dở cười ngồi xe cấp cứu một lần.

Chu Thời nhận được điện thoại liền vội vàng đến bệnh viện, lúc đó tôi đã khỏe mạnh như thường rồi.

Từ đó về sau, anh ấy rất lo lắng tôi lại gặp tai nạn khi lái xe, vì bệnh tim nên xác suất tử vong của tôi tăng gấp đôi.

Ngay từ đầu anh ấy đã không đồng ý cho tôi học lái xe, là tôi năn nỉ ỉ ôi mới được.

Sau vụ tai nạn này, tôi lại phải rất vất vả mới khiến anh ấy yên tâm để tôi lái xe, với điều kiện là anh ấy phải ngồi bên cạnh giám sát.

Tôi thở dài: "Chu Thời, vụ tai nạn đó chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn rất nhỏ thôi."

Anh ấy nắm lấy tay tôi, bình tĩnh mỉm cười: "Anh biết, anh chỉ muốn nói nếu em muốn đến thì có thể gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em."

Tôi cũng bình tĩnh nhìn anh ấy, cơ thể anh ấy từ khi tôi bước vào vẫn luôn căng thẳng.

Tôi có thể dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang này, nhưng tôi không muốn ép anh ấy quá.

"Được rồi, nếu em lái xe thì em nhất định sẽ nói với anh."

Thực ra tôi không hiểu tại sao đôi khi anh ấy lại có phản ứng bảo vệ quá mức.

Nhưng tôi có thể chờ anh ấy tự nói cho tôi biết.

 

Loading...