Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Yêu Đương Của "Sao Chổi" - Phần 22

Cập nhật lúc: 2024-10-23 09:44:29
Lượt xem: 40

46:

Tìm được một cô bạn đang hóng chuyện, tôi vất vả lắm mới nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nghe nói là  bất đồng quan điểm, liền đánh nhau với sinh viên khoa hội họa Trung Quốc bên cạnh.

Giữa chừng không biết sao khoa thư pháp cũng tham gia vào.

Phòng vẽ loạn thành một đống.

Tôi đang hóng hớt đến say sưa, thì nghe thấy thầy hướng dẫn gọi tôi qua nhận mặt mọi người.

Đã náo loạn đến mức này  rồi, mọi người gượng gạo chào hỏi nhau một tiếng, rồi giải tán.

Tôi chú ý Sở Hà hơn một chút, cậu ấy gật đầu với tôi, rồi mang theo một thân mực, mặt không cảm xúc bỏ đi.

Ừm... Cậu nhóc này hình như cũng hiểu biết lễ nghĩa đấy.

Buổi tối ăn cơm, tôi hào hứng kể cho Chu Thời nghe về vụ ồn ào này.

Kể đến đoạn cao trào, tôi hỏi anh nghĩ sao.

Chu Thời đang tập trung vào máy tính, nghe thấy tôi hỏi liền gật đầu, thuận miệng nhận xét: “Ừm, cũng thú vị đấy.”

Vừa cúi đầu vừa tranh thủ gắp một miếng thịt vào bát tôi.

Quan tâm nói: “Đừng chỉ lo nói chuyện, ăn nhiều một chút.”

Sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính không chớp mắt.

“…”

Tôi nhìn miếng thịt kho tàu trong bát, cảm xúc lẫn lộn.

Anh ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái, vậy mà có thể gắp thịt vào bát tôi một cách chính xác.

Cũng không thể nói là anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến tôi.

Haiz, đôi khi thật muốn anh ấy là người mù.

Tôi đè nén suy nghĩ đen tối trong lòng, cúi đầu ăn cơm.

Lặp lại câu nói đã nói không biết bao nhiêu lần.

“Nhanh ăn cơm đi, nguội bây giờ.”

Tôi và Sở Hà khá hợp nhau.

Lúc đầu còn lo lắng cậu ấy khó gần, sau khi quen biết mới phát hiện.

Tính cách cậu ấy tuy có hơi lạnh lùng, nhưng lại rất chu đáo, cẩn thận, có năng khiếu, chăm chỉ, lại còn hiểu biết lễ nghĩa.

Đứng trên góc độ của một người sư tỷ, mà Sở Hà là một cậu sư đệ cần được dìu dắt chỉ bảo, thì quả là hoàn hảo.

Nói chung là, tôi rất thích cậu sư đệ này!

Tôi nhìn gương mặt điển trai đang chăm chú vẽ của Sở Hà, trong lòng nảy ra ý xấu.

“Sư đệ Sở, có bạn gái chưa?”

Vài cậu em sư muội khác trong phòng vẽ nghe thấy vậy, lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt sáng lấp lánh vẻ thích thú hóng hớt.

Tôi vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, chị có bạn trai rồi.”

Mấy người càng thêm kinh ngạc: “Sư tỷ Khúc vậy mà có bạn trai rồi sao?!”

“…”

Mối tình này, còn thảm hơn cả yêu đương bí mật.

Cố gắng kìm nén cơn giận, tôi vẫn giữ nụ cười trên môi: “Đúng vậy, chị có bạn trai rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-yeu-duong-cua-sao-choi/phan-22.html.]

Cô sư muội đáng yêu cố gắng kìm nén sự tò mò hừng hực, cẩn thận hỏi: “Là người trong trường mình ạ?”

Tôi cười đáp: “Phải, khóa của chị, khoa hoạt hình, Chu Thời.”

Sở Hà vốn đang tập trung tô màu, nghe thấy tôi nói vậy, tay cầm bút run lên, vẽ lệch một đường.

Cậu ấy kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ lạ.

“Chu Thời? Là Chu Thời của nhóm dự án ‘Sương sớm vô hạn’, đội tham gia cuộc thi ‘Hỏi quân kế hoạch’ à?”

Tôi chạm phải ánh mắt có phần kích động của cậu ấy, sững người, rồi bỗng nhiên linh cảm ra điều gì đó.

Không thể nào, trùng hợp vậy sao?

47.

Chiều hôm đó, trước cửa phòng vẽ.

"Sở Hà, Sở Hà trong Sở hà Hán giới."

Sở Hà lịch sự đưa tay ra, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.

Chu Thời khẽ gật đầu, mỉm cười bắt tay một cách lịch sự.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Chào cậu, Chu Thời."

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, các sư đệ sư muội hiểu chuyện lập tức chuồn mất.

Tôi đặc biệt để ý đến biểu cảm của Sở Hà, cậu nhóc này đối với Chu Thời cứ như thể gặp người xa lạ không quen biết vậy.

Cảm xúc ổn định, mắt nhìn thẳng, cứ thế mà đi.

Ồ, giỏi đóng kịch thật.

"Tố Tố."

Chu Thời gọi tôi, giọng trầm thấp.

Tôi thu hồi suy nghĩ, nhướng mày, nhìn về phía Chu đại bận rộn, người mà khó có lúc rảnh rỗi đến đón tôi.

"Lạ thật, Chu đại nhà sản xuất hôm nay không cần ở phòng máy chạy deadline à?"

Nghe giọng điệu nửa trêu chọc nửa trách móc của tôi, Chu Thời vội vàng nở nụ cười lấy lòng.

"Dự án đã hoàn thành một phần, thầy phụ trách kiểm duyệt, nên tạm thời bọn em không cần phải ngâm mình trong phòng máy nữa. Tố Tố, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

Tôi cười nói: "Đây là hẹn hò?"

Anh ấy nghiêm nghị nói: "Tất nhiên là không rồi."

"Vậy thì là..."

Anh ấy nắm lấy tay tôi, cúi đầu lại gần, van xin một cách đáng thương.

"Hẹn hò thì cũng phải dành hẳn một ngày để chơi đàng hoàng chứ, bữa cơm này coi như xin lỗi được không?"

Tôi giả vờ bất mãn: "Xin lỗi chỉ bằng một bữa cơm thôi sao?"

Anh ấy cười khúc khích hai tiếng, không biết từ đâu lấy ra hai vé xem phim.

"Không biết Tố Tố đồng học ngày mai có rảnh không? Tôi có hai vé xem phim này."

Tôi liếc nhìn thời gian trên vé, hai giờ chiều, né được tiết học tự chọn buổi tối một cách hoàn hảo.

Ngẩng đầu liếc xéo anh ấy một cái.

"Anh có phải biết tối mai em có tiết học tự chọn không?"

Tiết học tự chọn này là do giáo viên tạm thời đổi, không có trong thời khóa biểu.

Chu Thời thành thật gật đầu: "Biết."

Một dòng nước ấm chảy qua tim tôi, tôi vui vẻ nhận lấy vé xem phim: "Được rồi. Ngày mai không được đến muộn đấy!"

Môn học không có trong thời khóa biểu, chắc chắn là Chu Thời đã hỏi An Lạc, cũng coi như là chu đáo.

Anh ấy nghĩ cho tôi, trong lòng anh ấy có tôi!

 

Loading...