🍀Nhật Ký Sống Chung Với Sếp🍀 - Chương 7: Bức hoạ đặc biệt

Cập nhật lúc: 2024-07-03 20:37:56
Lượt xem: 155

Tôi và anh ấy lại làm lơ Tần Nguyên, dính lấy nhau đi vào phòng, đóng sầm cửa lại, mặc kệ người bên ngoài dán tai vào cửa, như tên trộm nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Lê Yến lấy dụng cụ vẽ tranh từ trong tủ ra, hôn lên trán tôi một cái, lấy ghế cho tôi, bảo tôi ngồi xuống: "Ngồi im đó, một lát là xong thôi."

Sau khi ngồi xuống, tôi run rẩy nắm chặt vạt áo ngủ, vô cùng do dự có nên cởi quần áo ra hay không.

Cởi thì lại quá mờ ám, không cởi thì, Lê Yến khó khăn lắm mới xác định quan hệ với tôi, muốn vẽ tranh cho tôi mà tôi lại không phối hợp, lỡ như anh ấy giận dỗi không để ý đến tôi nữa thì phải làm sao.

Tôi vô cùng xoắn xuýt ngồi trên ghế, lúc cởi cúc áo, lúc lại cài lên, đứng ngồi không yên.

"Cởi thì cởi, vì nghệ thuật!" Tôi cắn răng cởi quần áo ra, Lê Yến thu dọn xong dụng cụ, vừa ngẩng đầu lên đã ngây người, mặt anh ấy nhanh chóng đỏ bừng, Lê Yến luôn ung dung điềm tĩnh vậy mà lại nói lắp bắp: "Em, mau mặc... mặc vào đi."

"Hả?" Anh ấy chê tôi sao, đau lòng quá.

Ngay sau đó, trên đầu rơi xuống một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm, bao trùm lấy tôi.

Tôi ủy khuất cực kỳ, cho dù dáng người tôi không được đẹp, cũng không cần phải tỏ vẻ chê bai như vậy chứ, mất mặt quá đi.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo vào, định mở cửa bỏ đi, Lê Yến ép tôi vào cửa, nụ hôn cuồng nhiệt ập tới, tôi suýt chút nữa thì ngạt thở.

Chờ một hồi lâu, hơi thở gấp gáp của Lê Yến mới dần dần bình tĩnh lại, anh ấy nhẹ nhàng cắn lên tai tôi: "Chưa từng thấy ai ngốc như em."

Tôi không phục, giãy giụa trong lòng anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-song-chung-voi-sep/chuong-7-buc-hoa-dac-biet.html.]

"Anh còn chưa đến mức đó, chỉ là muốn vẽ cho em một bức chân dung thôi. Anh còn sợ đưa ra yêu cầu này sẽ dọa chạy em, không ngờ em tự nguyện dâng hiến..." Lê Yến nói xong lại đè tôi ra hôn ngấu nghiến.

Tôi c.h.ế.t đứng tại chỗ, ai mà biết được anh ấy chỉ đơn thuần muốn vẽ mỗi khuôn mặt chứ.

Thế là, tôi hậm hực bị anh ấy dỗ dành một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu phối hợp vẽ xong một bức tranh, tôi cầm lên xem, vô cùng bội phục tài vẽ tranh của anh ấy, không ngừng khen ngợi: "Anh giỏi quá, em thích quá đi mất!"

Cái giá phải trả cho bức tranh chính là, tôi bị ép phải đi ngủ cùng anh ấy, thật sự chỉ là ngủ cùng thôi, sau khi ủ ấm chăn xong thì bị anh ấy đá xuống giường.

Tôi rất khó hiểu, tại sao anh ấy lại muốn chiếm giường của tôi, cùng nhau ngủ trên giường không phải tốt hơn sao?

"Hay là anh lên đây ngủ đi, dưới đất sao bằng trên giường được." Vừa dứt lời, Lê Yến đã ghé sát tai tôi nói một câu, tôi lập tức ngậm miệng, anh ấy nói: "Sẽ không nhịn được mất."

Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa phòng, bị Tần Nguyên đang đứng trước mặt dọa cho giật mình, chỉ thấy anh ta để lộ hai quầng thâm mắt, mặt mày phờ phạc, trông thật đáng thương, giống hệt xác sống vừa thức dậy sau vài đêm liền không ngủ.

"Thất Thất, anh sẽ không bỏ cuộc đâu, em hãy tin anh, ít nhất anh sẽ không cầm thú như Lê Yến. Vừa mới quen nhau mà đã..."

"Dừng lại, anh đừng có tự nghĩ linh tinh nữa." Tôi liếc anh ta một cái, lười để ý đến anh ta.

Khu chung cư hết phong tỏa, cuối cùng tôi cũng được ra ngoài, bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày, tôi sắp phát điên rồi, nhưng có thể giúp tôi và Lê Yến đến với nhau, tôi thật sự phải cảm ơn ông trời đã cho tôi cơ hội này.

Tôi lẩm bẩm trong miệng: "Cảm ơn ông trời, cảm ơn số phận, cảm ơn sự cách ly!"

Lê Yến lái xe đưa tôi về nhà, nghe tôi nói vậy liền cười ha hả: "Em thật sự cho rằng đây là sự sắp đặt của số phận à?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không thì làm sao em có cơ hội nảy sinh tình cảm với anh chứ?" Tôi nghiêng đầu, vô cùng hài lòng nhìn khuôn mặt điển trai của anh.

"Em đoán xem." Lê Yến thần bí nói.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...