Nhật ký sau khi chết của ánh trăng sáng làm bia đỡ đạn - Chương 17 - 18

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:53:59
Lượt xem: 638

17

 

Mạnh Linh phát hiện trên hòn đảo nghỉ dưỡng này có một bãi cỏ sở hữu phong cảnh đẹp vô cùng.

 

Cô ta đang định bàn bạc với Tề Giới sử dụng bãi cỏ đó như thế nào cho hợp lí thì Tề Giới đã từ chối ngay lập tức.

 

"Không được."

 

Mạnh Linh dừng lại một chút: "... Tại sao?"

 

"Tôi nói không được là không được."

 

"Anh lại bất mãn với tôi chứ gì?" Mạnh Linh tức giận quay người rời đi.

 

Thật ra, tôi cũng muốn nói không được.

 

Tôi đã hơn một lần đề cập với Tề Giới rằng tôi muốn tổ chức lễ cưới ở bãi cỏ này, thậm chí lúc đó tôi còn ngốc nghếch tìm rất nhiều bản thiết kế và mơ mộng về cách trang trí đám cưới như mấy cô gái ngây thơ vẫn làm.

 

Lần nào Tề Giới cũng nói được, anh hiểu rồi.

 

Bây giờ Mạnh Linh muốn cải tạo chỗ đó thành một thứ gì đó mà tôi cũng không biết là gì.

 

Tề Giới sẽ đứng về phía tôi chứ?

 

Hay anh sẽ thỏa hiệp với nữ chính cuộc đời mình?

 

Hai ngày sau, đồng nghiệp của Tề Giới đến khu nghỉ dưỡng xem xét tiến độ của dự án, Mạnh Linh giới thiệu cho anh ta về kế hoạch quy hoạch bãi cỏ, nhưng vì Tề Giới không đồng ý nên cô ta quyết định hủy bỏ kế hoạch.

 

Không ngờ đồng nghiệp của Tề Giới lại lắc đầu: "Nếu kế hoạch có lợi cho dự án thì chắc chắn phải thực hiện! Cô đừng lo về cậu ta, cứ giao cho tôi!"

 

Ngày hôm sau, Mạnh Linh tìm Tề Giới, ngập ngừng hỏi tại sao anh lại từ chối kế hoạch của cô ta.

 

Hiếm khi Tề Giới bình tĩnh trả lời cô ta: "Tiểu An rất thích chỗ đó. Bãi cỏ đó có rất ít khách, tôi muốn cố hết sức bảo vệ nó, coi như kỷ niệm của tôi với Tiểu An."

 

Mạnh Linh sững sờ.

 

Sau đó cô ta lúng túng véo tay mình, nước mắt trào ra, nói với Tề Giới: "Tôi xin lỗi."

 

Tề Giới khó hiểu nhìn cô ta: "Cái gì?"

 

Lúc họ đến nơi, bãi cỏ đã bị hàng rào bảo vệ quây kín, biển báo xây dựng cũng đã được dựng lên.

 

Tôi còn nghe thấy tiếng nhổ cỏ và đóng cọc ở bên trong, nghe thấy tiếng giẫm bước lộn xộn của mọi người.

 

Thánh địa tôi luôn mơ ước khi còn sống sắp trở thành địa điểm du lịch bị vô số con người giẫm lên rồi.

 

Thực ra cũng không sao, chẳng lẽ tôi còn có thể độc chiếm được sao?

 

Chỉ là nó như đang nhắc nhở dấu vết về sự tồn tại của tôi trên thế giới này đang dần bị xóa bỏ...

 

Tôi muốn khóc quá...

 

Nhưng tôi chỉ là một linh hồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-sau-khi-chet-cua-anh-trang-sang-lam-bia-do-dan/chuong-17-18.html.]

 

Tôi sẽ không khóc, thậm chỉ mắt tôi cũng sẽ không ướt.

 

Cho dù thế giới này có xóa bỏ tôi, người yêu tôi cũng quên đi tôi, tôi cũng không thể làm gì được.

 

18

 

Tề Giới dỡ biển báo xây dựng, xông vào hét to yêu cầu bọn họ dừng thi công.

 

Các công nhân từ chối: "Nếu bây giờ chúng tôi dừng lại thì sẽ không theo kịp được tiến độ!"

 

Quản đốc cáu kỉnh tưởng Tề Giới tới gây sự nên cầm xẻng ném vào người anh.

 

Mạnh Linh lao tới ôm lấy Tề Giới.

 

Cái xẻng đập vào vai cô ta.

 

Cô ta đau đến mức nhăn mặt hít khí lạnh.

 

Tề Giới sửng sốt, cúi đầu nhìn cô ta.

 

Vẻ mặt chịu đau đớn của Mạnh Linh khiến người khác xót xa, cô ta nói với Tề Giới, “Xin lỗi anh, tôi thực sự không biết nơi này quan trọng với anh đến vậy.”

 

Đám công nhân không quan tâm, vẫn tiếp tục làm việc của mình.

 

Tề Giới nổi giận lao tới đánh nhau với quản đốc.

 

Mạnh Linh nỗ lực muốn ngăn cản anh nhưng đau quá nên không làm gì được.

 

Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh ồn ào này.

 

Tôi đúng là đạo đức giả thật, giờ này tôi còn nghĩ Tề Giới tức giận vì tôi hay là vì Mạnh Linh.

 

Phải cho đến khi đồng nghiệp của Tề Giới tới, tình cảnh hỗn loạn này mới được kiểm soát.

 

"Tề Giới, cậu điên thật rồi! Vì một người đã c.h.ế.t mà cậu muốn phá hủy luôn công việc của chúng ta à?"

 

Tề Giới hai mắt đỏ rực nắm lấy cổ áo anh ta: "Tiểu An thật sự coi mày là bạn mà mày đối xử với cô ấy như thế à? Rõ ràng mày đã hứa với cô ấy sẽ không đụng vào mảnh đất này cơ mà!"

 

"Tôi hứa với cô ấy bao giờ! Tề Giới, cậu đừng ở đây giả nhân giả nghĩa nữa, lúc bạn gái cậu c.h.ế.t cậu không rơi được một giọt nước mắt nào, ngay cả di ảnh của cô ấy cũng không muốn bày, chẳng phải là sợ bản thân không thể tìm được người khác sao? Bây giờ cậu giả vờ làm bạn trai tốt gì chứ?"

 

"Cô ấy chưa chết, sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại!"

 

Bộ dạng điên cuồng mất kiểm soát của Tề Giới khiến mọi người căm ghét lùi vài bước.

 

Người kia đẩy anh ra: "Cậu bị bệnh thật rồi."

 

Tề Giới ngã trên mặt đất, thần sắc ngơ ngác.

 

Mọi người đều nghĩ anh bị điên, chỉ có Mạnh Linh kiên định đỡ anh.

 

Cô ta khóc, thầm nắm lấy tay anh.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...