Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:09
Lượt xem: 199

Em trai tôi học giỏi, tính tình tốt, chưa bao giờ gây gổ với ai.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc em ấy từ chối Lâm Mộng trên mặt còn mang theo vẻ ngại ngùng và áy náy.

Chỉ vì cái sĩ diện vớ vẩn.

Cô ta đã hủy hoại một người tốt như vậy.

Tôi tát mạnh vào mặt Lâm Mộng, ánh mắt lạnh lẽo:

"Mày tốt nhất nên cầu nguyện cho em trai tao bình an vô sự."

6

Đoạn video dài hai phút này được đăng tải vào lúc nửa đêm.

Tôi đợi rồi lại đợi, mãi không có ai xem, nhưng đến sáu giờ sáng hôm sau, lượt xem tăng vọt như điên.

Cả mạng xã hội bỗng chốc bùng nổ:

[Bất ngờ chưa từng có... Cậu nam sinh kia bị oan ư?]

[Trời ơi, sao cô gái này lại độc ác như vậy?]

[Tôi nghe nói cậu nam sinh kia tự tử rồi, thật sao?]

[Tôi xin lỗi vì trước đây đã mắng chửi Trần Nham...]

[Không ai để ý đến bối cảnh của cô ấy à, hay là biểu cảm của cô ấy sợ hãi như vậy, đây là đâu? Người không sao chứ?]

Bố mẹ Lâm Mộng biết con gái bị bắt cóc, khóc lóc báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng tìm ra tôi, nhưng ngoài em trai đang nằm viện, họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của tôi.

Chiều hôm đó, tôi dùng tài khoản của Ngô Phong đăng tải một video khác.

Trong video, hắn ta bị treo trên trần nhà liên tục cầu xin:

"Tôi sai rồi, tôi không nên mua dư luận viên bôi nhọ cậu ta, tôi nói đều là giả, cứu mạng! Cứu tôi với!"

Video vừa được đăng tải đã gây ra cuộc tranh luận sôi nổi.

Cùng với việc lượt thích video liên tục tăng lên.

Sắc mặt Ngô Phong càng ngày càng trắng bệch.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta, "Chẳng phải cậu thích những lượt thích này sao? Bọn họ càng thích nhiều, các cậu càng bị treo ở đây lâu, chúc cậu may mắn."

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

Ngô Phong và Lâm Mộng bị treo ở hai phòng kín khác nhau.

Mắt bị bịt kín, tai đeo nút bịt tai cách âm hoàn toàn.

Năm đó khi tôi làm việc ở sòng bạc ngầm, tôi thường đối xử với những con bạc nợ tiền không trả như thế này.

Bọn họ không nghe thấy, không nhìn thấy, thường không quá một ngày sẽ sụp đổ.

Lâm Mộng và Ngô Phong gào thét điên cuồng trong hai căn phòng:

"Xin cô! Tha cho tôi đi!"

"A! A! A! A! Cô đừng đi! Cô muốn làm gì!"

"Mẹ ơi! Cứu con! Con sợ quá..."

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-4.html.]

Nghe kìa, giọng nói thật mạnh mẽ làm sao.

Nhưng em trai tôi bây giờ lại đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sống c.h.ế.t không rõ.

Tôi ngồi trong nhà máy rộng lớn, nghe tiếng kêu cứu của bọn họ, vốn tưởng oan ức của em trai có thể được rửa sạch, nhưng không ngờ, dư luận trên mạng đột nhiên thay đổi chiều hướng.

Có một tài khoản đăng một bài viết.

Nói rằng tất cả những gì Lâm Mộng và Ngô Phong nói đều bị tôi ép buộc, còn tôi vì muốn minh oan cho em trai đã dùng mọi thủ đoạn, cách làm của tôi vừa vặn chứng minh em trai tôi cũng không phải người tốt.

Bài viết còn phân tích biểu cảm vi mô của Lâm Mộng và Ngô Phong, nói rằng đó đều là lời nói dối bị tôi ép buộc.

Để chứng minh lời nói của mình, anh ta còn đăng tải một đoạn video.

Trong video, em trai tôi vốn đang đọc sách ở hành lang trường, đột nhiên do dự vài giây, rồi thử đi vào nhà vệ sinh nữ.

Phụ đề video: [Trần Nham này là kẻ biến thái, ở trường là kẻ chuyên nhìn trộm nhà vệ sinh nữ!]

Cư dân mạng nhất thời quay sang chỉ trích tôi và em trai:

[Bị điên à, chị em nhà này! Làm sai không biết hối cải giờ còn chơi trò bắt cóc, đúng là rác rưởi của xã hội!]

[Bóc lịch đi!]

[Nghe nói Trần Nham kia tự tử rồi? Sao vậy? Sợ bị buộc tội nên tự sát à?]

[Phì! Chết cũng đáng đời!]

7

Tôi im lặng xem video ba lần, đứng dậy đạp cửa phòng sắt của Ngô Phong.

Tiếng động lớn làm hắn ta giật mình.

Tôi thả hắn ta xuống, trực tiếp kéo đến trước thùng nước, ấn đầu hắn ta vào trong, cho đến khi hắn ta không thở nổi mới kéo lên:

"Đoạn camera giám sát lúc Lâm Mộng nhìn thấy gián trong nhà vệ sinh nữ hét lên cầu cứu, em trai tôi đi vào đang ở chỗ ai?"

Ngô Phong sợ tè ra quần, run rẩy nói:

"Tưởng... Tưởng Minh Vũ."

"Tưởng Minh Vũ là ai?"

"Cậu ta học cùng lớp với Trần Nham..."

Ngô Phong ngừng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hét lớn:

"Lúc Trần Nham hô hấp nhân tạo cho Lâm Mộng, cậu ta có mặt! Chính cậu ta đã quay video cho tôi xem! Nếu không phải cậu ta, tôi thật sự không nghĩ đến việc mua dư luận viên phát động tấn công mạng! Cậu ta là họ hàng với giáo viên chủ nhiệm, trước đó đã nói có thể lấy được đoạn camera giám sát nhà vệ sinh nữ! Chị! Chị gái! Chị đi tìm cậu ta đi, tôi thật sự biết sai rồi, chị tha cho tôi đi..."

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Ném Ngô Phong sang một bên.

Chính lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi nhận được điện thoại của anh Mạnh:

"Thanh Vân, em đã xem những lời bàn tán trên mạng chưa?"

Tim tôi thắt lại, "Có phải đã xảy ra chuyện gì với em trai tôi rồi không?"

Anh Mạnh nói rằng vừa rồi có vài người xông vào bệnh viện muốn em trai tôi phải xuống địa ngục, may mà bị cảnh sát canh gác ngăn lại.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh Mạnh thở dài:

"Anh biết bây giờ anh có khuyên em cũng không được, em muốn làm gì thì cứ làm đi, anh giới thiệu cho em một hacker, biết đâu cậu ta có thể giúp em."

Tôi nghẹn ngào:

"Cảm ơn anh Mạnh."

Loading...