Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:04
Lượt xem: 232

Em trai tôi bị bạo lực mạng đến mức phải tự tử.

Bọn chúng, những kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại còn mỉa mai, chế giễu nó yếu đuối, không chịu được áp lực.

Sau đó, khi bọn chúng run rẩy sợ hãi dưới lưỡi d.a.o của tôi, tôi cười khẩy:

"Mong rằng các người chịu đựng được áp lực tốt hơn nó."

---

Hôm đó, em trai tôi được nghỉ học, tôi đến trường đón nó.

Trên đường về nhà, tôi dừng xe ở cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, lúc quay lại thì thấy một đám người tụ tập bên hồ nước nhân tạo.

Em trai tôi ướt sũng, đang cố sức kéo một cô gái lên bờ.

Tôi sợ hãi, vội vàng ném đồ xuống đất, chen vào đám đông.

Thấy mọi người xung quanh chỉ đứng xem, em trai tôi chỉ kịp liếc nhìn tôi: "Chị! Gọi xe cấp cứu nhanh lên!"

Rồi nó bắt đầu sơ cứu cho cô gái kia.

Sau khi xe cấp cứu đưa cô gái đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà đ.ấ.m nó một cái: "Bao nhiêu người lớn ở đấy! Cần gì một đứa trẻ con như em ra tay làm anh hùng?"

Nó vừa né vừa năn nỉ:

"Mọi người đứng đấy mà chẳng ai cứu cả, cậu ấy là bạn học cùng lớp với em, sao em có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu?"

Lòng tốt không bao giờ là điều xấu, tôi cũng không nói gì thêm.

Tôi cứ nghĩ chuyện cứu người đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ mấy ngày sau, trên mạng bỗng nhiên lan truyền video em trai tôi cứu người.

Ban đầu, tôi còn tưởng mọi người sẽ khen ngợi nó.

Nhưng không ngờ, phần bình luận toàn là những lời lẽ nhục mạ:

[Còn nhỏ mà đã có ý đồ đen tối...]

[Thật kinh tởm.]

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi quay lại xem phần mô tả video, mới biết cô gái được cứu sau khi tỉnh lại đã nói em trai tôi cố tình sờ soạng n.g.ự.c cô ta khi sơ cứu, còn thò lưỡi ra khi hô hấp nhân tạo.

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

Bố mẹ mất sớm, tôi là người nuôi nấng em trai. Từ nhỏ, để kiếm sống, tôi đã sớm bước chân vào xã hội, lăn lộn nơi đáy bùn hỗn độn, phải mất mười năm mới có chỗ đứng vững chắc, mở được một quán bar.

Em trai tôi rất hiểu chuyện, chưa bao giờ làm phiền tôi.

Nó biết tôi bận, nên tự chọn ở nội trú.

Lần nào thi cử cũng đứng nhất lớp, còn dùng tiền thưởng từ các cuộc thi để mua quà cho tôi.

Góc quay của video không thấy rõ hành động của em trai tôi, nên gần như tất cả mọi người đều tin lời cô gái kia.

Nhưng tôi thì không.

Tôi đang định đến trường thì giáo viên chủ nhiệm gọi điện trước, nói em trai tôi đánh nhau với bạn học ở trường, bị thương phải nhập viện.

Tôi vội vã đến bệnh viện, thấy em trai tôi nằm trên giường bệnh, mặt mũi bầm dập.

Nó nhìn thấy tôi, im lặng hồi lâu rồi mới thốt ra một câu: "Em không có."

Tôi biết nó đang giải thích về chuyện bị vu oan sàm sỡ, đau lòng đến mức không nói nên lời.

Chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y nó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-1.html.]

"Chị biết."

Thầy giáo đứng ngoài cửa, thấy tôi thì cười gượng bước tới:

"Chị Trần Nham, thật ra chỉ là xích mích nhỏ giữa các học sinh..."

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Tôi kiên quyết yêu cầu xem camera giám sát, thầy giáo trợn mắt, đành phải dẫn tôi về trường.

Xem xong đoạn camera, cả người tôi run lên bần bật.

Em trai tôi bị lôi vào cầu thang sau giờ học buổi tối, bọn chúng thay phiên nhau đá vào người nó, đứa này mệt thì đứa khác lên.

Chỉ riêng trong camera đã có đến mười hai nam sinh.

Thầy giáo nói sau khi video Trần Nham sàm sỡ Lâm Mộng được đăng lên, mấy nam sinh này thấy bức xúc nên đã ra tay. Tuy cách "ra tay nghĩa hiệp" của bọn chúng có hơi quá khích, nhưng cũng là do Trần Nham có lỗi trước.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta:

"Thầy dựa vào đâu mà nói em trai tôi sàm sỡ?"

2

Ánh mắt tôi khiến thầy giáo giật mình lùi lại một bước, nhưng vẫn cứng cổ nói:

"Lâm Mộng là học sinh lớp bên cạnh, ngoan ngoãn học giỏi, tại sao con bé phải nói dối?"

Phải, tại sao cô ta phải nói dối? Tôi cũng muốn hỏi cô ta câu đó.

"Tôi sẽ kiện tất cả những học sinh này tội cố ý gây thương tích, không tha cho một ai."

Nói xong, tôi quay người bỏ đi, thầy giáo ở phía sau vội vàng nói:

"Chị Trần Nham, không cần phải làm vậy đâu..."

Sau khi bị đuối nước, Lâm Mộng có chút di chứng, phải nằm viện điều trị.

Vừa khéo lại cùng bệnh viện với em trai tôi.

Tôi đến tìm cô ta, lúc đó cô ta đang nằm trên giường xem phim. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi cô ta lúc đang hôn mê thì làm sao biết được em trai tôi sàm sỡ.

Lâm Mộng tỏ vẻ lảng tránh, suốt buổi toàn nói những chuyện không đâu.

Khi thì nói không nhớ rõ, khi thì nói hình như là vậy.

Nhưng chỉ vài câu nói của cô ta đã đẩy em trai tôi vào vực thẳm.

Em trai tôi cứu người là sai sao?

Chẳng lẽ nó cứu nhầm một con súc sinh?

Tôi tức giận đến run người, không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo cô ta:

"Mày nghĩ kỹ rồi hãy nói! Mày lên mạng mà nói đi!"

Lâm Mộng òa khóc.

Ngay lập tức, bố mẹ cô ta cùng nhân viên y tế chạy đến, xô đẩy, lôi tôi ra khỏi phòng bệnh, chửi bới ầm ĩ.

Tôi không nghe lọt tai một câu nào.

Vết thương của em trai tôi cần phải nằm viện, nhưng tôi cảm thấy vết thương tâm lý của nó còn nghiêm trọng hơn cả vết thương ngoài da.

Nó trở nên ít nói, bắt đầu mất ngủ triền miên.

Có lúc gặp ác mộng, nó còn vừa khóc vừa hét: "Không phải em, em không có làm!"

Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy nó.

Đau lòng đến c.h.ế.t đi được.

Loading...