Nhất Kiến Chung Tình - Chap 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:12:59
Lượt xem: 238

10.

Vài ngày sau, thầy hướng dẫn đến tìm tôi, ông ấy nói học viện có một suất sinh viên trao đổi đến Thanh Hoa, dự định cho tôi.

Tất nhiên là tôi chấp nhận, vui vẻ kết bạn Wechat với thầy hướng dẫn mới.

“Trần Nguyệt, ngày nào có thể đến được?”

Câu đầu tiên của thầy hướng dẫn là giục tôi qua trường.

Giáo viên của Thanh Hoa, hẳn là đều rất nghiêm khắc. Nghĩ như thế, tôi liền cảm thấy luận văn của mình đã có chỗ dựa.

“Lúc nào cũng được ạ.”

“Thế ngày mai đi.”

Bản thân đã đồng ý rồi, vậy thì có c.h.ế.t cũng phải đi.

Ngày hôm sau, tôi đến Thanh Hoa báo danh.

Dựa theo địa chỉ mà thầy hướng dẫn đã gửi, tôi gõ cửa phòng làm việc của ngài ấy.

Kết quả người mở cửa, lại là Lâm An.

Trong khi tôi đang đứng sững tại chỗ, anh ấy vỗ đầu tôi.

“Trần Nguyệt, chào mừng em gia nhập đoàn đội của anh.”

Tôi chớp chớp mắt.

“Sao wechat của anh có thể để tên là Một đời bình an vậy, có thể nào có tí tác phong của người trẻ tuổi được không?”

Anh ấy cười: “Tạo phong cách riêng đó.”

Đúng là rất độc đáo, tôi còn tưởng thầy hướng dẫn mới phải là một ông chú trung niên 40-50 tuổi, cống hiến cả đời mình cho y học cơ.

Nhưng bây giờ, nhìn thầy hướng dẫn mới cách tôi không đến 2 tuổi, thật sự không bật ra được một tiếng thầy.

Lâm An chỉ về vị trí phía đối diện, bảo tôi cứ để đồ ở đó trước.

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

“Anh vừa đến đây làm, dưới trướng cũng không có học sinh, em là đệ tử đầu tiên của anh đó.”

“Gọi một tiếng thầy nghe xem nào?”

Thấy nụ cười xấu xa của anh ấy, từ thầy đặt mãi bên miệng nhưng tôi không thốt ra nổi.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đã bỏ cuộc.

“Em không chấp nhận nổi được một ông thầy đi vệ sinh trước mặt em.”

Tôi quay người trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Lâm An, giả vờ thu dọn đồ đạc, nhưng thật ra là đang lén lút nhìn anh ấy.

Lâm An nghe tôi nói xong, mặt đực ra như cục đá, cả người cứng đờ trở về chỗ ngồi.

Thấy anh ấy chịu đả kích, tôi định thừa thắng xông lên.

“Với lại, cái tiếng kia của anh nhỏ quá, hình như không được lắm nhỉ.”

Lâm An giận run người, rất lâu sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trần Nguyệt, em đúng là học sinh giỏi của anh.”

11.

Chắc do ngay ngày đầu tiên tôi đã chọc đến anh ấy, thế là những ngày sau tôi bị Lâm An điên cuồng bóc lột.

Thầy giáo mới đến đều đang bận thăng chức, rất cần thành quả nghiên cứu, Lâm An cũng không ngoại lệ.

Anh ấy thường thức đến 12h hơn mỗi đêm, sáng sớm, tôi vừa đến đã thấy anh ấy bắt tay vào làm việc.

Bao nhiêu ngày làm việc dưới cường độ cao như thế, tôi cuối cùng cũng đổ bệnh.

Lúc thức dậy, tôi cảm thấy đầu óc nửa tỉnh nửa mê, còn tưởng là không bị làm sao, có thể tắm đơn giản rồi đi đến văn phòng làm việc.

Thế nào mà vừa xuống giường cái đã không đứng dậy nổi.

Trước khi ngất đi, chỉ biết với lấy cái điện thoại, bấm ngẫu nhiên một dãy số.

Điện thoại vừa reo đã có người bắt máy, nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, bản thân đã gục xuống rồi.

Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

Bên cạnh là Lâm An,  anh ấy mặc sơ mi trắng, đang mở cuộc họp online.

Anh ấy thấy tôi tỉnh dậy liền bỏ một bên tai nghe ra, giúp tôi xếp lại góc chăn.

“Tỉnh rồi à?”

Tôi sợ làm phiền cuộc họp của anh ấy, không nói gì chỉ gật gật đầu.

“Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh họp tí thôi.”

Tôi nhắm mắt vào, thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng nói từ tính của Lâm An rót bên tai.

Anh ấy đang tham gia một cuộc họp quốc tế, tất cả đều bằng tiếng Anh.

Mặc dù tôi là nghiên cứu sinh đã từng thi Tiếng Anh cấp 4 cấp 6 chỉ một lần là thông qua, nhưng tôi vẫn chưa đạt đến trình độ giao lưu như thế này.

Không biết họp hành cái gì, mà Lâm An bắt đầu giải thích lí do tại sao mình lại ở bệnh viện.

Tôi có hơi tò mò, thế là thò đầu vào máy tinh của anh ấy.

Vừa nhìn mới biết Lâm An đang bật camera.

Tôi, cùng cái đầu rối như tổ quạ, đấu mắt với bảy tám người ngoại quốc trên màn hình.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, chậm rãi mỉm cười, lộ ra ánh mắt tám chuyện, sau đó không ngừng nói cái gì đó.

Lâm An đeo tai nghe nên tôi không biết bọn họ đang nói cái gì.

Hơn nữa, cho dù có nghe, tôi cũng chưa chắc đã hiểu.

Sau khi được hỏi, Lâm An mới nhận ra điểm bất thường, quay đầu lại nhìn tôi.

Anh ấy cười cười, nói: “She’s my girlfriend.” – Cô ấy là bạn gái của tôi.

Người phía bên kia đột nhiên bật cười, tay bắt đầu múa may quay cuồng rất khó hiểu.

Nghe anh ấy nói xong, tôi không biết phải phản ứng thế nào.

Hồi trước tôi ở trên phố kéo anh ấy đi gặp thầy hướng dẫn, xong nói dối anh ấy là bạn trai tôi cũng chỉ được coi là giải pháp tạm thời.

Lâm An cũng hay đùa rằng chúng tôi là bạn trai bạn gái, có điều tất cả chỉ là giả.

Nhưng hôm nay, trước mặt nhiều người lại đánh dấu chủ quyền như thế, tôi vẫn thấy hơi hoảng hốt.

Tôi mỉm cười méo mó với những người trên màn hình, sau đó từ từ nằm xuống giường bệnh.

12.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-kien-chung-tinh/chap-2.html.]

Bọn họ lại nói tiếp vài điều vô nghĩa, sau đó mới kết thúc cuộc họp.

Lâm An tắt máy tính, rót cho tôi một cốc nước, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

“Do em gần đây không ăn uống đúng giờ, lại còn thức đêm với anh, nên bị hạ đường huyết đó.”

Cái gì mà thức đêm với anh chứ, nói chuyện như kiểu tôi thức cùng anh ấy không bằng vậy.

Tôi cũng muốn về kí túc xá sớm lắm chứ, nhưng thầy giáo còn chưa đi, tôi làm gì dám.

“Ồ, làm phiền anh rồi, trăm công nghìn việc vẫn phải chăm sóc em.”

Lâm An nhướng nhướng mày, vuốt ve đầu tôi.

“Sao nghe em nói rất âm dương quái khí nhé.”

Đàn ông có trí tưởng tượng phong phú quá cũng không phải chuyện tốt, tôi nào có âm dương quái khí, chỉ là không muốn thức đêm mà thôi.

Truyền vài bình nước khỏe hơn hẳn, buổi chiều là tôi có thể xuất viện.

Lâm An thật sự rất bận, trên đường về không ngừng xử lý công việc.

Thấy anh ấy bận như vậy, vẫn còn để ý hỏi xem cơ thể tôi thế nào rồi, khiến tôi đột nhiên có chút đau lòng cho anh ấy.

Có quần què, đau lòng cho đàn ông chính là khởi đầu của sự đau khổ.

Để giúp tôi nghỉ ngơi tốt hơn, Lâm An còn chuyển phòng làm việc về căn phòng anh ấy đang thuê.

Hơn nữa, lúc không có tiết dạy, anh ấy cũng sẽ làm việc ở nhà, bảo là có thể thuận tiện nấu cơm, thuận tiện làm bữa sáng cho tôi.

Nhưng hầu hết thời gian, tôi đều mua trên đường đến, sau đó đem qua ăn cùng anh ấy.

Qua vài ngày, Lâm An bảo mỗi ngày đều từ trường đến rất mất thời gian, bảo tôi chuyển ra ngoài.

Tôi tìm nhà mất mấy ngày, cuối cùng chọn một căn đối diện anh ấy.

Cuối tuần đi gặp chủ nhà, Lâm An cho tôi nghỉ một ngày.

Tôi đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu, gửi rất nhiều tin nhắn cho chủ nhà, cuối cùng anh ta mới nhắn lại một câu, “Quay đầu.”

Hai chữ rất đơn giản, nhưng cực kỳ bá đạo.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lâm An đang chậm rãi mở cửa phòng, đi về phía tôi.

Anh ấy rất tự nhiên kéo tôi sang một bên, trên tay cầm một chùm chìa khóa, chọn đi chọn cái mới lấy ra được một cái, tra chìa vào ổ khóa.

“Trần Nguyệt, tòa nhà này, có một nửa là của nhà anh, nếu em gả, vậy thì chính là sính lễ.”

Người đàn ông đứng trước mặt tôi, cảm giác trở nên vĩ đại hơn nhiều.

Tôi nhìn căn phòng sắp trở thành sính lễ của mình, không nói nên lời.

Lâm An đưa tôi vào phòng, bên trong có hai phòng ngủ.

Anh ấy chỉ vào một căn phòng hướng mặt trời, nói: “Phòng này anh cho em thuê, nhưng mà em nhìn này, phòng này to như thế, lại còn rất rẻ, em xem anh cũng hơi thiệt thòi nhỉ, thế nên em thấy cho ở ghép có được không?”

Tôi gật đầu, căn này quả thật giá rất tốt, hơn nữa còn ở gần Lâm An, bị anh ấy bóc lột xong, vẫn có thể về nhà sớm.

“Thế anh có rẻ hơn được nữa không?”

Dù sao thì cũng là sính lễ, trả giá một tí chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Lâm An lắc đầu: “Rẻ vậy là đủ rồi, nhưng mà dù sao em cũng là học sinh của anh, em ra ngoài thuê nhà thì anh cũng phải một phần trách nhiệm, thế nên anh giúp em trả tiền thuê luôn rồi.”

Tên nhóc này, đây không phải tự sản xuất tự tiêu thụ sao, cho tôi thuê nhà, xong lại tự trả tiền thuê, sao không cho tôi mượn ở luôn đi, còn phải qua trung gian làm cái gì vậy?

Sau khi kí hợp đồng, tôi không lãi không lỗ, nhưng bên trung gian lại kiếm được bộn tiền.

“Không bằng anh cứ đưa phí trung gian cho em luôn đi, coi như phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Lâm An gật đầu: “Cũng không nhất thiết phải thông qua trung gian, nhưng anh sợ anh bảo em đến ở, em lại không đồng ý, nhưng mà nãy em mới nói là không phải người ngoài à?”

Tất nhiên là không tính rồi, dù sao bố con anh cũng nuôi em mà.

Thầy hướng dẫn ban đầu của tôi mỗi tháng đều phát 2000 tệ tiền trợ cấp, thầy hướng dẫn mới mỗi ngày đều phụ trách cơm ăn áo mặc của tôi.

“Đúng mà, bố con anh đang nuôi em còn gì.”

13.

Tối hôm đó, tôi chuyển vào.

Vừa thu dọn xong đồ đạc thì Lâm An gửi tin nhắn đến.

“Nguyệt Nguyệt, bạn ở ghép anh sắp xếp cho em sắp đến rồi đó, đang đứng ngoài cửa, em ra mở cửa đi.”

Nhanh vậy đã tìm được bạn cùng phòng rồi à, tốc độ cũng nhanh thật đó.

Tôi đơn giản thu dọn đồ đạc ở phòng khách, hy vọng để lại cho bạn cùng phòng mới một ấn tượng thật tốt.

Tôi còn đang đoán xem người này sẽ là một cô gái như nào, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Tôi mở cửa ra, lấy ra hai chiếc khăn tắm làm khăn tay, hoan nghênh người bạn mới.

“Xin chào…”

Bạn mới.

Hai chữ này còn chưa kịp nói ra, tôi đã nhìn thấy Lâm An cầm theo túi lớn túi nhỏ chuyển ra từ phòng đối diện, chất đống trước cửa nhà tôi.

“Anh định?”

Anh ấy nhìn khăn bông trên tay tôi, lấy nó lau mồ hôi trên trán.

“Bố anh vừa cho thuê phòng đối diện rồi, vài ngày nữa sẽ có người đến ở, anh bị đuổi ra ngoài, đành ở tạm chỗ em mấy ngày vậy.”

Hình như không phù hợp lắm?

“Thầy Lâm? Không phù hợp lắm nhỉ.”

Lâm An nhìn tôi, thụ sủng nhược kinh (thấy được yêu mà lo sợ).

“Trước thì kêu Lâm An Lâm An, giờ biết gọi thầy rồi à? Muộn rồi, sau này em phải gọi anh là bạn cùng phòng.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Không phải gọi anh, em gọi bố anh.”

Anh ấy không để ý đến tôi nữa, tự giác đẩy hành lý vào phòng.

Tôi ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, Lâm An dọn vệ sinh.

Khi đang lau sàn, anh ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

“Em có còn nhớ, chuyện em là bạn gái anh không?”

Tôi bị hỏi mà choáng ngợp, sửng sốt nhìn anh ấy không biết nói gì.

Lâm An thở dài, kéo cây lau nhà vào phòng vệ sinh.

“Xem ra là không nhớ rồi, có cần anh giúp em nhớ lại không?”

Tôi lắcđầu như trống bỏi.

Anh ấy cũng không ép tôi nữa, cười cười tiếp tục dọn phòng.

Bình luận

2 bình luận

Loading...