Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhất Kiến Chung Tình - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:55:46
Lượt xem: 3,562

Ánh mắt hắn không rời khỏi cổ tay ta, đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại. 

 

Kẻ lúc nào cũng cười cợt, bất cần đời, giờ lại đầy vẻ xót xa, như thể hắn sẵn sàng rút kiếm ra g.i.ế.c người. 

 

Hắn rút tay ra định rời đi, nhưng ta đã phản xạ nắm lấy ngón tay hắn. 

 

Hắn lập tức giật mình: "Vãn muội muội, không thể!" 

 

Ta nắm tay hắn, lay lay nhẹ, giọng mềm mỏng: "Đừng giận ta nữa mà~" 

 

Hắn quay đầu đi, không dám nhìn ta, ánh nến chiếu lên gương mặt đẹp của hắn, tạo thành một đường nét hoàn mỹ. 

 

"Ta không giận muội." 

 

"Ta giận bản thân mình, biết rõ cha muội là người thế nào, nhưng lại không có đủ bản lĩnh để xin bệ hạ ban hôn." 

 

"Là Lâm thị vu oan ta, cha ta lại không bênh vực ta, chuyện này không phải lỗi của huynh mà." 

 

Thấy hắn vẫn còn giận, ta đành làm nũng: "Ca ca Dạ Sơ ~ Muội đói lắm rồi." 

 

Hắn vỗ mạnh lên trán, nhanh chóng xé gà ra, chia thành từng miếng nhỏ. 

 

"Xem trí nhớ của ta kìa." 

 

Ta đói quá, ăn nhanh đến mức suýt nghẹn. 

 

"Ăn từ từ thôi, không ai giành với muội đâu!" 

 

Ta đưa tay nhét ngay một cái đùi gà vào miệng hắn: "Giờ huynh giành đấy!" 

 

Hắn cầm lấy chiếc đùi gà còn dính vết cắn của ta, đỏ mặt, ngại ngùng: "Vãn muội muội, cái đùi gà này, muội đã ăn rồi..." 

 

"Huynh chê ta sao?" 

 

Hắn đỏ mặt tía tai, lắc đầu: "Không có!" 

 

Nói là không, nhưng đến khi rời đi, ta cũng chẳng thấy hắn ăn cái đùi gà ấy. 

 

Hừ, Thẩm Dạ Sơ đúng là chê ta rồi!

 

9

 

No nê rồi, Thẩm Dạ Sơ còn cẩn thận đắp cho ta một chiếc chăn nhỏ mang từ phòng hắn, ta ngủ một giấc đến sáng. 

 

Nhũ mẫu không ra khỏi phủ được, thư gửi đi bức này đến bức khác đều không thấy hồi âm. 

 

Nhũ mẫu hết cách, đành mang đồ ăn đến từ đường cho ta. 

 

Nhưng lại bị người của Lâm thị chặn lại: 

 

"Lão gia đã nói, đại tiểu thư phạm lỗi, phải phạt. Nói không cho ăn uống ba ngày thì là ba ngày, dù có là thiên tử đến cũng không thay đổi được!" 

 

Nhũ mẫu tức giận mắng: "Đời nào có nhà như các người, tiểu thư chính thất của phu nhân chúng ta lại bị kế mẫu phạt nặng đến thế, quả là không có đạo lý trời đất!" 

 

Nhũ mẫu của Lâm thị cười khẩy, giọng mỉa mai: "Nhũ mẫu cũng tài giỏi quá nhỉ, còn có thể nhờ đến cữu lão gia, nghe đâu còn viết thư được nữa cơ mà, chúng ta, bọn ngu dốt thế này quả thật không dám trèo cao." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-kien-chung-tinh-bied/phan-4.html.]

 

Nhũ mẫu ta nổi giận: "Được! Ta không tin, ta muốn xem Thẩm gia sẽ chọn đại tiểu thư chính thất của chúng ta, hay chọn nhị tiểu thư của các người!" 

 

Lời này quả thực đã đánh thẳng vào tim. 

 

Người của Lâm thị lập tức biến sắc mặt, định mắng chửi, thì một nhũ mẫu khác chạy đến. 

 

"Đừng cãi nhau nữa, Thẩm gia tới rồi!" 

 

Nhũ mẫu hừ lạnh, quay người bỏ đi. 

 

Người của Lâm thị liếc mắt ra hiệu, hai tiểu đồng liền lặng lẽ đi theo phía sau. 

 

Ta nắm chặt cánh cửa gỗ, lo lắng vô cùng, gõ vài cái nhưng không ai để ý. 

 

Mọi người đều đã chạy ra tiền viện nghe ngóng, chỉ còn lại ta, bị khóa chặt trong từ đường. 

 

Chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra.

 

10

 

Tại tiền sảnh. 

 

Phu nhân Lệnh Quốc Công, tức Trương đại nương tử, phía sau là Thẩm Dạ Sơ với dáng vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, sau đó là đám hầu bà và gia nhân khiêng mấy cái rương. 

 

Lâm thị vừa trông thấy, đôi mắt lập tức sáng rực, dán chặt không rời khỏi những chiếc rương kia.

 

Mẹ con nhà họ Thẩm trông thấy, trong lòng không khỏi khinh miệt.

 

“Quốc công phu nhân thật khách khí, đã đến thì đến, cần gì mang theo đồ đạc.”

 

Lâm thị tuy lời nói khách sáo, nhưng Trương Đại nương tử lại chẳng chịu ăn cái lễ ấy, nói thẳng: “Ta nào cần khách sáo với ngươi, những thứ này đều là ta mang cho con dâu chưa vào cửa của ta.”

 

“Từ sau khi ngươi vào cửa, ta thấy mặt con bé gầy đi, sợ rằng có kẻ lợi dụng lúc ta không chú ý mà ức h.i.ế.p con bé.”

 

“Quốc công phu nhân, lời này là ý gì vậy?”

 

Lâm thị ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu có thể kết được hôn sự với phủ Quốc công, thật là một mối lương duyên tốt đẹp.

 

Vài người nói thêm vài câu khách sáo, Vân Tử Lâm từ triều về đến.

 

Sau một hồi khách sáo, ông mở lời thẳng thừng: “Ta thấy Tam Lang cũng đã lớn, hôn sự này cũng nên định lại, chỉ là tiếc thay Vãn nha đầu bệnh nặng, sợ rằng nhất thời chưa khỏi.”

 

“Chỉ sợ chậm trễ Tam Lang, ta nghĩ thế này, trong nhà còn có nhị cô nương, Lam nha đầu cũng vừa tuổi, chi bằng đổi Vãn nha đầu thành Lam nha đầu, hai bên đều tiện lợi.”

 

Nói xong, mặt mày Lâm thị rạng rỡ, cứ như hôn sự đã định.

 

Mẹ con nhà họ Thẩm sắc mặt lạnh xuống, Trương Đại nương tử lập tức đặt chén trà mạnh lên bàn cái "cạch".

 

“Vân đại nhân quả thật tính toán hay quá, muốn lấy hạt ngọc dởm mà đổi lấy trân châu Nam Hải của ta, nằm mơ!”

 

“Ngươi coi Thẩm gia chúng ta là cái nhà gì, mà để cho một viên quan ngũ phẩm như ngươi muốn đổi là đổi? Đừng quên, nếu không phải năm xưa lão phu nhân nhà họ Hoắc đích thân tới cửa, lại có mặt mũi của Linh nhi, thì con trai đích tôn phủ Quốc công của ta, sao đến lượt nhà ngươi họ Vân mấy người?”

 

Vân Tử Lâm cả đời trọng sĩ diện, lúc này bị người ta vạch trần dễ dàng, lập tức định đập bàn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Bà…”

Loading...