Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhất Diệp Tri Thu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-15 07:59:08
Lượt xem: 10,850

Nhìn hắn, trong lòng ta bỗng dưng trào dâng dũng khí, liền không ngần ngại đưa tay ôm lấy eo hắn, chậm rãi tựa đầu vào n.g.ự.c hắn.

Cơ thể hắn thoáng chốc cứng lại, rồi một đôi tay ấm áp vỗ nhẹ lên vai ta.

"Xem ra cô bé nhà ta hôm nay có chút không vui rồi, có phải là ông cụ bán kẹo hồ lô hôm nay không ra bán không? Được rồi, vài ngày nữa, ta sẽ đưa nàng đi mua, được không?"

"Chúng ta cũng sẽ đến tiệm bánh ngọt phía nam thành mua hai hộp bánh hạt dẻ mới ra lò, nóng hổi, thơm phức."

"À, và trong số đất mà phụ thân tặng nàng, ta nhớ có một trang viên có con suối nước nóng chảy quanh năm. Nàng có muốn đến đó xem thử không? Nếu thích, chúng ta sẽ ở lại thêm vài ngày."

Ta dựa vào n.g.ự.c hắn, gật đầu đồng ý đầy thân thiết.

Cảm ơn ngươi, Diệp Tĩnh Chi.

Ta luôn biết, bất kể là thái độ của cha mẹ chồng với ta, hay sự thay đổi của mọi người trong phủ, tất cả đều là vì hắn.

Ngay cả việc hôm nay mẹ chồng cùng ta về nhà, cũng là do Diệp Tĩnh Chi đã đích thân đi nói với bà.

Hắn, người luôn đối xử với mọi người một cách lịch sự và tử tế, vì ta mà đích thân ra lệnh nghiêm trị những kẻ từng ngấm ngầm và công khai bắt nạt ta.

Nhưng đối với những kẻ nguyền rủa hắn chec yểu, hắn lại chẳng hề bận tâm.

Thậm chí, hắn còn sợ rằng nếu có điều gì bất trắc xảy ra với mình, đã lo liệu sẵn tất cả mọi đường lui cho ta.

Diệp Tĩnh Chi!

Cố Tri Thu này làm sao lại may mắn đến vậy, khi được ngươi đối đãi bằng cả tấm chân tình như thế?

Hôm đó, bất chấp sự phản đối của hắn, ta vẫn kiên quyết nằm bên cạnh hắn.

Hắn khẽ thở dài, đưa tay ôm ta vào lòng.

Mặt ta lập tức đỏ bừng, có chút thẹn thùng nhưng lại không muốn dịch chuyển.

"Tri Thu, nàng không thể hối hận được nữa đâu!"

Giọng nói từ phía trên đỉnh đầu vang lên, mang theo sự kiên định không cho phép chối từ.

Làm sao ta có thể hối hận được, Diệp Tĩnh Chi!

Ta vòng tay ôm lấy eo hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất. Nhưng ngay sau đó, ta cảm thấy cơ thể hắn ngày càng nóng lên.

Không lẽ bị sốt sao?

Ta liền đưa tay định chạm vào trán hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-diep-tri-thu/chuong-7.html.]

"Tri Thu, đừng động."

Ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó, do dự một lát, mặt đỏ bừng, định cởi áo hắn ra. Nhưng hắn đã giữ chặt lấy tay ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn thở gấp, giọng cũng khàn khàn hơn.

"Bây giờ chưa phải lúc."

Ta thẹn thùng lùi lại một chút. Đúng vậy, thân thể hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải điều dưỡng thêm.

Nửa năm sau, Diệp Tĩnh Chi không còn phát bệnh nữa. Ngoại trừ việc dễ bị cảm lạnh khi đổi mùa, cơ thể hắn đã chẳng khác người bình thường.

Diệp Tĩnh Chi sau khi khỏe lại càng rực rỡ, tỏa sáng theo cách riêng của hắn.

Người trong thành nhắc đến hắn không còn là "kẻ bệnh tật sắp chec," mà là "nhị công tử nhà họ Diệp" phong độ ngời ngời, tài hoa xuất chúng.

Những gia đình trong thành có con gái dần bắt đầu tính toán trong lòng.

Trong mắt họ, sự tồn tại của ta chẳng đáng bận tâm. Một cô gái c.â.mtừ nông thôn, làm sao xứng đáng với danh hiệu nhị thiếu phu nhân của đệ nhất hoàng thương?

Nửa năm qua, không chỉ Diệp Tĩnh Chi khỏe mạnh trở lại, mà gia tộc Diệp cũng đã trở thành đệ nhất hoàng thương* trong thiên hạ.

(*)"Đệ nhất hoàng thương" là một danh xưng dùng để chỉ thương gia lớn nhất và có uy tín nhất được triều đình phong tặng hoặc được triều đình thừa nhận chính thức trong một vương triều phong kiến. Trong bối cảnh đó, "hoàng thương" (皇商) nghĩa là thương gia được trực tiếp phục vụ hoặc cung cấp hàng hóa, dịch vụ cho triều đình hoặc hoàng gia.

Nếu Diệp Tĩnh Chi từ nhỏ đã tài hoa, thì đại công tử Diệp Hàm Chi là bậc kỳ tài trong thương nghiệp.

Gia nghiệp của nhà họ Diệp chỉ sau ba năm dưới sự quản lý của Diệp Hàm Chi đã từ nhà giàu nhất trong thành trở thành đệ nhất hoàng thương.

Đến cả phụ thân ta cũng bắt đầu nhiều lần ngỏ ý, muốn đưa nhị tỷ vào nhà họ Diệp.

Đúng vậy, so với ta - người không biết nể nang ai, nhị tỷ biết nghe lời và dễ thao túng hơn nhiều.

Nhưng ta đã không còn là Cố Tri Thu của ngày xưa nữa.

Ân sinh dưỡng, ta đã trả xong từ ngày bước chân vào nhà họ Diệp.

Nửa năm qua, không chỉ dạy ta đọc sách, viết chữ, Diệp Tĩnh Chi còn dạy ta cách quản lý cửa hàng.

Ta biết, dù sức khỏe hắn dần hồi phục, hắn vẫn luôn muốn ta trở thành người có thể tự mình đứng vững.

Trong xã hội mà phụ nữ chỉ có thể nương tựa vào nam giới, suy nghĩ và hành động của Diệp Tĩnh Chi thực sự vượt xa thời đại.

Hắn chưa bao giờ hỏi về quá khứ của ta, chỉ luôn cố gắng bù đắp cho ta tất cả tình cảm mà ta thiếu hụt.

Không chỉ vậy, hắn còn dạy ta cách yêu thương bản thân mình.

Vì thế, ta không thể làm hắn thất vọng.

Loading...