Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhập Vai - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:26:02
Lượt xem: 2,526

Tân lang giả vờ xấu hổ trốn tân nương cũng là một phần của nghi lễ, nhưng hắn mà ngại ngùng thì nhất định rất thú vị, ta rất muốn được nhìn thấy.

Bước vào cửa lớn, cuối cùng hắn cũng bước lên đón đầu dây lụa đỏ còn lại.

Ta chỉ có thể nhìn thấy vòng eo thon gọn được thắt đai ngọc và đôi chân dài của hắn.

Ta bước theo sau hắn vào chính đường trong sảnh.

Trong sảnh thảm đỏ trải đất, trên đất đã bày sẵn hai bồ đoàn bọc vải đỏ.

Hai bồ đoàn này rất có ý nghĩa, nghe nói lúc quỳ lạy hành lễ, bồ đoàn của ai đặt ở vị trí cao hơn thì người đó sẽ có thể đè nén người kia cả đời.

Mới đây, ở Thông Châu có nhà họ Lưu cưới vợ, xảy ra chuyện cười lớn.

Tân lang và tân nương thừa lúc không ai để ý, đều lén dùng chân đá bồ đoàn của mình lên phía trước, sau một hồi tranh đấu kịch liệt, cô dâu bị thua tức giận, một cước đá bồ đoàn của tân lang xuống gầm bàn, khiến tân lang tức giận suýt hủy hôn.

Mẹ ta mỗi khi nhắc đến chuyện này là lại cười, còn trêu ta rằng ngày thành thân nhất định đừng làm như vậy.

Ta nghĩ một chút, quyết định vẫn nghịch ngợm một chút, bèn giả vờ bước chân rộng ra, dùng mũi chân đẩy bồ đoàn về phía trước một tấc.

Một lát sau, Bạch Tông Lân hẳn là đã phát hiện ra, hắn nhấc chân mang hài gấm đỏ lên, đẩy bồ đoàn về phía trước một tấc, vừa đúng ngang bằng với bồ đoàn của ta.

Người này, không chịu thiệt một chút nào, cũng không đắc tội với ta, biết cách ứng xử rất khéo léo, thật là gian xảo.

Xung quanh đã có người lén cười.

Người chủ trì nghi lễ cố ý ho hai tiếng để nhắc nhở, ta lập tức thu lại tâm trí, toàn lực phối hợp.

Sau khi bái lạy trời đất, cha mẹ và làm lễ bái phu thê, chúng ta bước vào tân phòng.

Trong phòng đã có bà mối phúc hậu cầm cán cân chờ sẵn.

Ta vừa ngồi xuống giường, bà vừa nói lời chúc tốt lành vừa vén khăn voan lên, để ta nhìn thấy ánh sáng.

Ta lập tức quay người lại, nhìn Bạch Tông Lân đang ngồi bên cạnh.

Quả nhiên là "Đèn soi mỹ nhân, càng nhìn càng rạng rỡ".

Hôm nay hắn đội mũ ô sa cánh rộng bằng ngọc trắng, bên mũ cài trâm hoa vàng lắc lư, da trắng như mỡ đông, mặt đẹp như hoa đào, thần thái thanh tú, tuấn tú vô song.

Ban đầu hắn còn mỉm cười, sau đó bị ta nhìn chằm chằm lại trở nên không được tự nhiên.

Bà mối phúc hậu vỗ tay cười nói: "Thật là một đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa! Mời hai vị tân nhân uống rượu giao bôi!"

Nghi thức uống rượu giao bôi kết thúc, bà mối phúc hậu dẫn các thị nữ lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh hơn hẳn.

Ta nhịn không được muốn trêu chọc hắn: "Hồi nhỏ chàng luôn bị ta cướp dâu bái đường, hôm nay chàng có thấy gỡ gạc lại được không?"

Hắn liếc ta một cái đầy oán trách, lẩm bẩm một câu, nhìn như đang tự nói với mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhap-vai/chuong-21.html.]

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Tai ta thính, nghe ra hắn nói "Nàng nợ ta nhiều lắm", nhưng trên mặt vẫn giả vờ không nghe rõ, hỏi lại: "Chàng vừa nói gì?"

Hắn lắc đầu, vẻ mặt vô tội: "Ta nào có nói gì đâu."

Thấy hắn ngồi ung dung tự tại, ta có chút thắc mắc: "Sao chàng chưa ra ngoài kính rượu?"

Hắn bỗng dưng phụng phịu: "Nương tử không muốn gặp ta sao?"

Trông hắn như thể ta mới là tân lang vừa lỡ lời làm phật ý tân nương, ta vội vàng xoa dịu: "Chàng hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn chàng đi rồi về sớm thôi."

Hắn nghe vậy mới nguôi ngoai, cười nói: "Những người chờ ta đi kính rượu hôm qua đã bị chuốc cho say mèm, giờ chắc còn đang đau đầu nhức óc, dễ đối phó lắm."

Ta đưa ngón tay ra hiệu về phía cửa sổ: "Cẩn thận kẻo có người nghe lén."

"Quản gia đã cho người canh gác bên ngoài rồi." hắn đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhìn ta đầy tủi thân: "Lễ đường đã bái, nương tử vẫn chưa cho ta danh phận."

Ta cố nhịn cười, chỉnh trang y phục, đứng dậy vái chào hắn theo đúng lễ nghi, mắt nhìn xuống dịu dàng nói: "Chúc phu quân vạn phúc."

Hắn có chút luống cuống, nhìn ta bằng ánh mắt thận trọng: "Nương tử miễn lễ, dáng vẻ này của nàng khiến ta sợ hãi quá, cứ như mọi khi thôi được không?"

Lúc này, Bạch quản gia gõ cửa: "Thưa đại nhân, khách khứa đang chờ người ra ngoài cạn chén."

Hắn thừa lúc ta không để ý, cúi xuống hôn nhẹ lên má ta rồi nói: "Ta đi một lát rồi về ngay."

Chưa kịp để ta phản ứng, hắn đã như một cơn gió lướt ra khỏi cửa.

Ta gọi các thị nữ đang bịt miệng cười khúc khích đến, cởi bỏ bộ y phục nặng trĩu, rửa sạch lớp phấn son, thay vào bộ thường phục nhẹ nhàng, tháo búi tóc, dùng những sợi chỉ ngũ sắc tết thành một b.í.m tóc dài.

Họ xoa bóp cổ và tay chân đang mỏi nhừ của ta.

Ta vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì Bạch Tông Lân đã trở về, y phục cưới đã được thay bằng thường phục, búi tóc vốn được chải chuốt tỉ mỉ nay cũng đã xõa ra, hai bên tóc mai được buộc lỏng thành b.í.m tóc sau đầu.

Tốc độ này thật sự rất nhanh, trên người hắn cũng không có mùi rượu khó chịu, ta ngạc nhiên hỏi: "Chàng uống rượu gì vậy?"

Hắn nháy mắt, thổi nhẹ vào tai ta: "Một bình nước."

Các thị nữ buông màn gấm, sau một loạt tiếng cửa đóng lại, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn ánh nến đỏ ngoài rèm lay động nhè nhẹ.

Tay hắn nhẹ nhàng lướt dọc b.í.m tóc của ta, tháo sợi chỉ ngũ sắc, dùng chính sợi chỉ ấy buộc một lọn tóc của ta và một lọn tóc của hắn lại với nhau. Ta cầm lấy kéo, cắt đoạn tóc được buộc chung.

Hắn nâng niu b.í.m tóc đã buộc, đặt dưới gối, rồi quay sang ta nói: "Kết tóc se duyên."

Ta theo bản năng đáp lại: "Yêu thương chẳng phai."

Hắn mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta cũng vòng tay ôm lại hắn, rồi thổi nhẹ vào tai hắn: "Tiểu tướng công à, chàng hãy theo ta - nữ trại chủ này đi!"

Yết hầu hắn khẽ động, giọng nói khàn đi: "Thật trùng hợp, bổn quan chuyên trị sơn tặc."

Đêm còn dài, bóng hình quyện vào nhau.

Loading...