NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - CHƯƠNG 6: HÔN TÔI ĐI

Cập nhật lúc: 2024-07-03 18:06:09
Lượt xem: 17

Bầu không khí trong nhà vệ sinh đột nhiên đông cứng lại, khi âm thanh còn sót lại trong lời nói của Thẩm Dịch biến mất, không gian chìm vào im lặng hồi lâu. 

 

Câu nói này khiến Phó Dư Hạc thậm chí quên luôn những gì định nói tiếp theo.

 

Anh lạnh lùng nhìn về phía chàng trai cao hơn mình một chút xuyên qua tấm gương.

 

Thẩm Dịch lại không chịu dừng lại: "Em nói, em tiếp cận Phó Trừng là vì anh…" 

 

"Thẩm Dịch." Phó Dư Hạc lạnh giọng cảnh cáo.

 

Thẩm Dịch không chịu thua, tay siết chặt vai anh, khiến chiếc áo sơ mi trên vai Phó Dư Hạc nhăn nhúm lại.

 

Hai người tiến sát lại gần hơn, Thẩm Dịch ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng trên người anh, còn có mùi nước hoa nam nhẹ nhàng thoang thoảng nơi chóp mũi, hòa quyện vào nhau tạo nên khí chất lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành.

 

Nhưng Phó Dư Hạc không phải là người tốt lành gì, anh giơ tay nắm lấy cổ tay của Thẩm Dịch, hất ​​​​tay cậu ra khỏi vai mình, cười lạnh: 

 

"Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc sao?"

 

Thẩm Dịch bày ra vẻ mặt ấm ức, oán trách nói: 

 

"Anh xem, em nói thật mà anh đâu có tin." 

 

Có đôi khi sự thật lại không có ai tin, huống hồ lại nói không đúng lúc đúng nơi, người nói thì lại chẳng đáng tin chút nào.

 

Ý của Thẩm Dịch chính là "mục tiêu nhiệm vụ", tuy cậu cũng phải thừa nhận rằng mình có động cơ khác, nhưng khi những lời này nghe vào tai Phó Dư Hạc thì anh lại hiểu khác đi, trong đôi mắt khép hờ là cảm xúc dập dờn.

 

Hành vi của người này thực sự quá mức táo bạo, anh phải dạy cho cậu ta một bài học để cậu ta biết cách ăn nói cho tử tế mới được.

 

Phó Dư Hạc siết chặt cổ tay của Thẩm Dịch, lòng bàn tay mát lạnh của anh dán vào làn da ở mặt trong cổ tay của cậu. 

 

Thẩm Dịch đã trở nên ngoan ngoãn kể từ khi anh nắm lấy tay cậu, không có một chút ý định phản kháng nào, chỉ liếc nhìn cổ tay mình.

 

Một giây sau, Phó Dư Hạc xoay người kéo tay cậu, khoảng cách giữa hai người đột nhiên xích gần lại, ánh mắt chạm nhau, hơi thở ướt át quyện vào nhau, bầu không khí nhất thời trở nên ám muội.

 

Phó Dư Hạc cười khẽ, nhưng trong mắt lại không có ý cười, ánh mắt sâu thẳm, một tay vẫn nắm cổ tay Thẩm Dịch không buông, tay còn lại bóp lấy cằm Thẩm Dịch.

 

“Cậu làm bạn với Phó Trừng là muốn tiếp cận tôi sao?" Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa cằm Thẩm Dịch. 

 

"Đừng có bày ra vẻ mặt giả tạo đó với tôi, tôi đã gặp nhiều người như cậu rồi, dừng ngay mấy cái trò vặt đó của cậu đi."

 

Thẩm Dịch bày ra vẻ mặt vô tội: "Những gì em nói đều là sự thật."

 

Phó Dư Hạc: "Vẫn còn cứng miệng."

 

Thẩm Dịch suýt nữa không thể kiểm soát được bản thân mà thuận miệng nói: "Chỗ khác cũng rất cứng". 

 

Cũng may lời nói vừa đến miệng đã kịp thời dừng lại, nếu như nói những lời này ra thì tương đương với khẩu dâm, sẽ hoàn toàn khác với dự định ban đầu của cậu.

 

"Nếu anh đã không tin thì bất kể em nói gì anh cũng có thể tìm thấy 'bằng chứng' để chứng minh là em nói dối." Thẩm Dịch nói, "Đó là bởi vì anh không tin em."

 

Phó Dư Hạc: "Cậu đáng để tôi tin tưởng sao?."

 

Thẩm Dịch mạnh dạn nói: "Đáng."

 

Phó Dư Hạc: "..."

 

Đôi mắt của Thẩm Dịch rất trong trẻo, trong trẻo tới mức dường như chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu được tâm tư, hoàn toàn khác với con người luôn nói lời ngon tiếng ngọt giả tạo. 

 

Cậu không hề sợ hãi ánh mắt của Phó Dư Hạc, thẳng thừng đối mặt với anh.

 

Một lúc sau, Phó Dư Hạc buông cậu ra.

 

Cằm của Thẩm Dịch bị hằn lên dấu tay, điều này cho thấy Phó Dư Hạc vừa sử dụng bao nhiêu sức lực.

 

Ánh đèn sợi đốt trong phòng tắm làm da người ta trông trắng hơn, vết đỏ vô cùng bắt mắt, còn có một loại mùi vị khác. 

 

Thẩm Dịch rút tay về, trên cổ tay hiện lên một vòng vết hằn.

 

"Được." Phó Dư Hạc nói, nhẹ như gió thoảng: "Tôi tin cậu."

 

"Thật tốt quá." Thẩm Dịch nở nụ cười.

 

Phó Dư Hạc: "Hôn tôi đi."

 

Thẩm Dịch ngây ra: "...Cái gì cơ?"

 

"Không phải cậu nói mục tiêu của cậu là tôi sao?" Phó Dư Hạc thản nhiên nói: "Thế nào? Không làm được sao? Hay là những lời vừa rồi của cậu đều là dối trá?"

 

Thẩm Dịch: "Anh Phó, tôi không phải gay."

 

Phó Dư Hạc cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Chỉ là vừa lúc thích đàn ông thôi?

 

Thẩm Dịch: "..."

 

Quyền chủ động nhất thời nằm trong tay Phó Dư Hạc, anh khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, lẳng lặng nhìn Thẩm Dịch.  

 

Thẩm Dịch khựng người một lúc.

 

"Anh Phó, anh sẽ không... thèm muốn sắc đẹp của em đó chứ?" Nửa câu sau cậu hạ thấp giọng nói, ám muội dụ hoặc, đầy khiêu khích.   

 

Những lời tự luyến do cậu nói ra lại có vẻ rất bình thường.   

 

Phó Dư Hạc: "Cậu?"   

 

Anh nhìn kỹ khuôn mặt của Thẩm Dịch trong giây lát. Quả thật người này rất đẹp, nếu loại bỏ hết các tầng biểu cảm cố ý ngụy trang ra, khóe mắt đuôi mày của cậu có chút hư hỏng. Thường nói tâm sinh tướng, cái này cũng rất phù hợp với tính cách của cậu.   

 

Thay đổi thất thường, miệng lưỡi dẻo quẹo, rõ ràng có đôi khi rất xấu xa, nhưng lại rất khó khiến người ta cảm thấy phản cảm.   

Rất nhiều lần Phó Dư Hạc đã quên rằng cậu bằng tuổi em trai mình. Phó Trừng ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, Thẩm Dịch thì thì cứ như một thùng thuốc nhuộm lớn, là cùng một loại người với anh.   

 

"Anh Phó..." Thẩm Dịch ghé sát vào tai anh, nói: "Lẽ nào anh thích đàn ông sao? Hửm? Trêu ghẹo một học sinh cấp ba ngây thơ như em, anh không thấy lương tâm bất an sao?"

 

Phó Dư Hạc: "Nói những lời này, cậu không xấu hổ sao?"

 

"Không." Thẩm Dịch cực kỳ tự tin nói.

 

Phó Dư Hạc chống tay vào n.g.ự.c cậu, đẩy người ra xa: "Làm không được thì đừng có mà nói năng tùy tiện."

 

Anh dừng một chút rồi nhấn mạnh: "Còn nữa, tôi không thích đàn ông, càng sẽ không thích cậu. "

 

"Những lời này thật khiến người ta đau lòng mà..." Thẩm Dịch kéo dài âm cuối, giọng điệu có chút buông tuồng.

 

Phó Dư Hạc không hề nhìn thấy một chút buồn bã nào trên khuôn mặt cậu, chỉ có sự nóng lòng muốn thử, như thể vừa tìm thấy một điều thú vị nào đó.

 

Chủ đề đã hoàn toàn chệch khỏi ý định ban đầu của Phó Dư Hạc, nhưng điều đó càng khiến anh cảm thấy rằng nếu cậu muốn "chơi" Phó Trừng, Phó Trừng chắc chắn sẽ bị cậu lợi dụng đến không còn mảnh vụn.

 

Hơn nữa, với tính cách khó lường của Thẩm Dịch, Phó Dư Hạc không muốn áp dụng các biện pháp quá quyết liệt, ít nhất là cho đến bây giờ, Thẩm Dịch không đe dọa hoặc lợi dụng Phó Trừng.

 

Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Phó Dư Hạc lấy điện thoại từ trong túi ra, tên "Phó Trừng" hiện lên, anh ngước mắt nhìn Thẩm Dịch, rồi nghe điện thoại.

 

"Anh, sao anh còn chưa về?" Đầu dây bên kia, Phó Trừng hỏi, "Đồ ăn đã dọn lên rồi."

 

"Về ngay đây." Phó Dư Hạc trả lời.

 

Trong phòng riêng, những món ăn họ gọi đã lần lượt được dọn lên, có cả thịt và rau, người phục vụ bê bát đĩa ra vào, Phó Dư Hạc và Thẩm Dịch lần lượt bước vào.

 

“Sao hai người đi lâu vậy? "Phó Trừng hỏi Thẩm Dịch.

 

"Cái này..."

 

Thẩm Dịch nghiêng đầu, lướt qua Phó Trừng nhìn về phía Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc cũng nhìn lại cậu bằng ánh mắt cảnh cáo.

 

"Cậu hỏi anh của cậu á." "Thẩm Dịch nói.

 

Rõ ràng là không có gì, nhưng khi lời nói phát ra từ đôi môi mỏng của cậu, nghe vào trong tai Phó Dư Hạc lại vô cớ vương vấn lại một tia triền miên, như thể giữa hai người có một bí mật không thể nói ra vậy. 

 

Phó Trừng nhìn Phó Dư Hạc.

 

Phó Dư Hạc: "Hút hai điếu thuốc nên mất chút thời gian. "

 

"Ồ. "Phó Trừng không dám hỏi thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/chuong-6-hon-toi-di.html.]

 

Phó Dư Hạc ăn cơm chưa được bao lâu đã nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi ngay sau đó.

 

Ở bãi đậu xe bên ngoài khách sạn, Phó Dư Hạc mở cửa ra và bước vào một chiếc ô tô màu đen.

 

"Phó tổng."Trợ lý lái xe phía trước chào anh.

 

"Ừm, đi thôi." "Phó Dư Hạc chống khuỷu tay lên cửa sổ, vắt tay lên trán.

 

Chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh lại hiện lên trong đầu anh.

 

Anh thực sự là điên rồi mới dùng cách này để chèn ép Thẩm Dịch.

 

...

 

【Hôm nay cậu không nên nói những lời như thế với anh ấy.】 Hệ thống giám sát hiếm khi xuất hiện nói với Thẩm Dịch.

 

Khi màn đêm buông xuống, nhà nhà đều sáng đèn, Thẩm Dịch đang đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm đánh răng, cậu uống một ngụm nước, súc miệng rồi nhổ ra.

 

Hệ thống:【Nếu anh ấy phát hiện có gì không đúng, cậu rất có khả năng sẽ tự chuốc lấy phiền phức.】

 

Thẩm Dịch: [Tôi không tiết lộ nhiệm vụ.]

 

Cậu cúi đầu rửa mặt, nước chảy ra từ khe hở giữa những ngón tay.

 

[Cậu không cảm thấy phản ứng của nhân vật chính rất thú vị sao?] 

 

Thẩm Dịch nghĩ một lúc rồi hỏi: [Anh ấy rất lo lắng về tính hướng của tôi, lo rằng tôi sẽ vấy bẩn em trai của mình, anh ấy thích đàn ông sao?]

 

Qua vài giây, hệ thống mới trả lời:【Không biết, cốt truyện chủ yếu tập trung vào quá trình trưởng thành của nam chính, về mặt quan hệ tình cảm thì bên người anh ấy có vô số nam nữ vây quanh. Đề nghị cậu không nên tùy tiện khiêu khích nhân vật chính. Theo khảo sát, nợ tình là khó trả nhất. Đừng làm đàn ông cặn bã.】

 

Thẩm Dịch thờ ơ nói: [Ồ, tôi hiểu rồi. ]

 

Cậu vẫn có thể nhớ lại tâm trạng thay đổi thất thường lúc ở trong nhà vệ sinh ngày hôm nay, có thể rút gọn thành hai từ - phấn khích.

 

Người đàn ông khí thế ép người, luôn bình tĩnh nắm chắc chiến thắng trong tay, trên người anh thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá và mùi nước hoa trộn lẫn với nhau. Điều cuối cùng đọng lại trong lòng Thẩm Dịch là quai hàm có đường nét rõ ràng hếch lên, đôi môi khẽ mở nói "hôn tôi đi".

 

Khinh bỉ và kiêu ngạo, nắm chắc hết thảy.

 

Vào khoảnh khắc đó, đáy lòng Thẩm Dịch vừa kinh ngạc, vừa rơi vào trạng thái giống như uống rượu say, bị ngăn cách bởi một lớp sương mù mờ ảo. Cậu thực sự không hiểu rõ cảm giác của mình lúc đó là gì. Trái tim co thắt lại, sau đó thì bắt đầu cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đập nhanh như trống.

 

Khó có thể diễn tả được, mới lạ và đầy kích thích.

...

 

Sau cuộc họp phụ huynh, cả lớp đổi vị trí ngồi một lần. Thẩm Dịch và Phó Trừng từ bàn trước và bàn sau đổi thành ngồi chung một bàn. Chỗ ngồi trong lớp được sắp xếp theo chiều cao, trong lớp nam nhiều hơn nữ, hầu hết các hàng phía sau đều là con trai.

 

Trong tiết học thể dục chiều thứ ba, giáo viên thể dục lôi những học sinh đang lén lút trốn trong lớp ra ngoài, tập hợp rồi xếp thành hàng, chạy quanh sân thể dục một vòng, sau đó là giờ sinh hoạt tự do.

 

Thẩm Dịch cầm vợt tennis đi chơi với các bạn cùng lớp. Sau khi chơi đến mồ hôi đầm đìa, cậu bước tới băng ghế dài bên cạnh.

 

Phó Trừng đang ngồi trên băng ghế luyện phát âm tiếng Anh. Cậu không giỏi thể thao lắm, thường khi Thẩm Dịch rủ rê cậu cùng chơi bóng cậu cũng đánh không được bao lâu.

 

Thấy Thẩm Dịch đi tới cậu lập tức buông sách xuống.

 

"Sau giờ học hôm nay cậu có bận gì không?" Phó Trừng hỏi.

 

Thẩm Dịch: "Có chuyện gì sao?"

 

Phó Trừng nhỏ giọng nói: "Ở gần quảng trường đằng kia có một quán cà phê mèo mới mở, tôi muốn đi tới đó chơi."

 

Thẩm Dịch bị bộ dạng này của cậu làm cho buồn cười: “Cứ đi đi, có phải đi ăn trộm hay gì đâu."

 

"Cùng đi chứ?" Phó Trừng hỏi.

 

"Được, dù sao tôi cũng không có việc gì." Thẩm Dịch đồng ý.

 

Buổi chiều tan học, hai người tìm tới quán cà phê mèo ở quảng trường.

 

Sau khi vào cửa, họ gọi hai cốc cà phê rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Không gian bên trong rất yên bình và ấm áp. 

 

Thẩm Dịch mới ngồi xuống không được bao lâu thì đã có một con mèo đi đến dụi dụi vào ống quần của cậu.   

 

"Quần áo lần trước cậu với anh cậu cho tôi mượn, tôi đã giặt sạch sẽ rồi, lát nữa tôi mang qua cho cậu."

 

Phó Trừng đang dán mắt vào con mèo, vui vẻ như thể đang ở thiên đường vậy, thuận miệng đáp: "Được."

 

Thẩm Dịch không có hứng thú lắm với mèo, nhưng khi nghe thấy tiếng "meo meo meo meo" thì cũng thấy khá dễ thương. Khi hai người ở cùng nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc họ về đến nhà Thẩm Dịch, trời đã sập tối.

 

Thẩm Dịch đề nghị Phó Trừng ngủ ở đây một đêm, trong nhà có một phòng dành cho khách đệm chăn đầy đủ. 

 

Phó Trừng biết anh trai đang đi công tác nên cũng không từ chối.

 

Phó Trừng chưa bao giờ ở trong ký túc xá, cậu rất khao khát được chơi cùng nhau vào ban đêm giống bọn con trai khác. Đêm nay cậu đã đạt được thành tích qua đêm ở nhà một người bạn rồi.

 

Buổi tối, hai người cùng làm bài tập và ăn tối.

 

Phó Trừng đi tắm, mặc chiếc quần lần trước đã cho Thẩm Dịch mượn, khoác áo đồng phục của Thẩm Dịch, ở lại trong phòng Thẩm Dịch, thực hiện "những cuộc trò chuyện thân mật ban đêm trong ký túc xá nam".

 

Trong khi trò chuyện, chủ đề chuyển sang Từ Phàm Siêu.

 

Thẩm Dịch hỏi: "Cha của Từ Phàm Siêu có quan hệ rất tốt với anh cậu sao?"

 

Phó Trừng: "Không, tôi không biết nhiều về công việc kinh doanh của anh trai. Nghe nói rằng cha của Từ Phàm Siêu từng là một tay xã hội đen." "

 

"Nghe ai nói? "

 

"Anh trai tôi." Phó Trừng nói.

 

Tin tức đó hẳn không phải là giả.

 

Thẩm Dịch ngồi xếp bằng ở đầu giường, đọc một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh. Phó Trừng thì nằm trên giường đọc truyện tranh. Cậu thấy trong phòng Thẩm Dịch có rất nhiều truyện tranh, ngay lập tức đã yêu nơi này rồi.

 

"Mấy ngày nay Từ Phàm Siêu không đến trường." Thẩm Dịch nói.

 

Phó Trừng: “Chắc là trốn học thôi."

 

Thẩm Dịch nhìn thoáng qua đỉnh đầu của Phó Trừng, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. 

 

Trùng hợp là sau cuộc họp phụ huynh Từ Phàm Siêu không xuất hiện nữa. 

 

Ngày hôm đó, Phó Dư Hạc và cha Từ Phàm Siêu đã nói vài câu trong cuộc họp phụ huynh.

 

Cha Từ Phàm Siêu trông có vẻ muốn kết giao với Phó Dư Hạc, nhưng đứa con ngoan của ông ta lại luôn bắt nạt em trai của đối phương. 

 

Cậu em trai này quý giá với Phó Dư Hạc như thế nào không chỉ Thẩm Dịch biết, cha của Từ Phàm Siêu hẳn là cũng biết rõ. Ông ta cũng phải tỏ vẻ gì đó để Phó Dư Hạc bớt giận.

 

Đây chỉ là suy đoán của Thẩm Dịch, cũng có khả năng Từ Phàm Siêu chỉ trốn học bình thường như Phó Trừng nói.

 

"Thẩm Dịch, sau này tôi có thể thường xuyên đến chơi nhà cậu được không?" Phó Trừng hỏi.

 

Thẩm Dịch: "Được, cậu muốn đến lúc nào cũng được hết, tôi luôn hoan nghênh."

 

Cậu lật một trang sách: "Nhưng cậu không cần nói với anh cậu một tiếng sao? Anh ấy sẽ lo lắng cho cậu đấy."

 

"Không sao, anh ấy đi công tác rồi, ngày mốt mới về." Phó Trừng thản nhiên nói.

 

"Chủ nhật tuần sau là sinh nhật anh tôi, tôi đã hỏi trợ lý của anh ấy rồi, ngày hôm đó anh ấy không có công tác, buổi tối anh ấy cũng không bận việc, chúng ta có thể tổ chức tiệc sinh nhật rồi. Thẩm Dịch, hôm đó cậu cũng đến nhé."

 

"Hả?" Thẩm Dịch nhướng mày: "Tôi tới có bất tiện cho cậu không?"

 

"Ăn tối cùng nhau thôi mà, sẽ không bất tiện gì đâu. Sau này khi tôi lên đại học, sẽ không thể năm nào cũng tổ chức sinh nhật cho anh ấy được." Phó Trừng nói.

 

Thẩm Dịch: "Được, tôi sẽ qua."

 

Hừm... Mình cũng nên chuẩn bị quà, chọn cái gì cho tốt đây.

 

Hôm sinh nhật nhất định sẽ rất vui, không biết Phó Dư Hạc sẽ có biểu cảm gì đây ta.

 

Thật sự rất mong chờ.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...