NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - CHƯƠNG 2: BẠN BÈ

Cập nhật lúc: 2024-07-03 17:49:33
Lượt xem: 15

CHƯƠNG 2: BẠN BÈ

Trong căn tin ồn ào, Thẩm Dịch bưng khay thức ăn, đi theo Phó Trừng ngồi vào bàn ăn bốn người.

Phó Trừng cầm đũa, vẻ mặt vẫn còn có chút ngơ ngác.

Chuyện này hoàn toàn không giống như những gì cậu nghĩ.

"Tôi mới chuyển đến trường này không lâu, phải thích nghi với môi trường mới nên không theo kịp tiến độ học tập ở đây. Tôi nghe nói thành tích của cậu rất tốt." Thẩm Dịch bắt đầu chủ đề một cách tự nhiên.

Phó Trừng vô thức thuận theo lời cậu:"Không sao đâu..."

Thẩm Dịch cố ý muốn kết bạn với Phó Trừng, Phó Trừng cũng không phải là người khó kết thân, ngoại trừ ấn tượng ban đầu về Thẩm Dịch không tốt lắm, sau khi thực sự tiếp xúc với người này, cậu phát hiện ra cậu ta rất khác với những gì mà mình nghĩ, nên cậu cũng không cảm thấy phản cảm.

Sau bữa trưa, Thẩm Dịch hỏi Phó Trừng một vài câu hỏi trong đề kiểm tra, Phó Trừng thực sự cầm một cuốn sách rồi bắt đầu giảng bài cho cậu.

Sau khi giảng bài xong, Thẩm Dịch thuận miệng hỏi: "Đám Từ Phàm Siêu thường xuyên tới tìm cậu sao?"

Thanh danh của Từ Phàm Siêu ở trong trường cũng không tốt mấy, là kiểu “học sinh cá biệt”. Hắn học chuyên thể thao, có tiếng là kẻ ngang ngược.

Phó Trừng dừng một chút, hơi nhíu mày, "Không phải, tôi không quen bọn họ."

Lần trước, bọn họ muốn dẫn cậu đi quán net, nói muốn kết bạn với cậu, nhưng Phó Trừng không đi, bọn họ đã thốt ra những lời cay nghiệt, nói cậu không chịu nể mặt bọn họ. Lần này cậu lại bị họ chặn trong WC.

Cậu cũng đại khái đoán được bọn họ muốn làm gì, nhưng mà...cậu không muốn cho anh trai mình biết những chuyện này.

Thẩm Dịch trầm ngâm xoay bút. Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, cậu liền lấy ra xem.

[Từ Phàm Siêu: [Địa chỉ] Tối nay lại đây chơi.]

Cậu mặc kệ, thoát khỏi khung chat, đang định tắt điện thoại thì đầu ngón tay dừng lại, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Phó Trừng: 

"Chúng ta kết bạn wechat đi." Thẩm Dịch nói.

Ngoại hình Thẩm Dịch là kiểu sạch sẽ pha chút lưu manh, khi không cười thì đuôi mắt nhướng lên, trông có vẻ khó gần, nhưng khi cười thì lại trông giống như một chú chó lông vàng vậy, ấm áp như ánh nắng mặt trời, cộng thêm khí chất dịu dàng, rất khó có thể từ chối yêu cầu của cậu.

Vô cùng dễ dàng đánh lừa đứa nhỏ ngây thơ.

Phó Trừng không ở ký túc xá, cậu về nhà sau khi tan học.

Trời đã sập tối, trong sân trước biệt thự to lớn trồng một dàn hoa được cắt tỉa chăm sóc cẩn thận, một chiếc ô tô chạy vào gara của biệt thự, đèn pha lóa mắt.

"Anh, anh về rồi." Phó Trừng cầm ly nước đứng ở phòng khách.

Ở cửa, một người đàn ông mặc vest đang thay giày, trầm giọng đáp lại một tiếng "ừm", anh nới lỏng cà vạt, vẻ mặt lạnh lùng.

Lông mày và mắt của hai người có phần giống nhau, nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác nhau.

Một người ngoan ngoãn hiền lành, còn người kia thì lại có vẻ nghiêm nghị.

"Giờ này sao em còn chưa ngủ?" Trên người Phó Dư Hạc có mùi rượu, giọng nói sau khi uống rượu có chút khàn, giọng điệu so với bình thường có vẻ tùy ý hơn.

"Giờ em ngủ liền đây." Phó Trừng nói: "Hai tuần nữa là kỳ thi tháng, sau kỳ thi tháng nhà trường sẽ tổ chức họp phụ huynh." 

Phó Dư Hạc dùng ngón tay mở hai cúc áo sơ mi: "Khi nào vậy?"

Phó Trừng: "Anh, nếu anh bận thì không đi cũng được." 

Trước đây Phó Dư Hạc thường không đi họp phụ huynh vì lý do công việc, Phó Trừng cũng chỉ là nói với anh một tiếng mà thôi.

Phó Dư Hạc nói "Ừ", "Em báo thời gian với trợ lý Lưu, nếu rảnh anh sẽ đi."

"Được." Phó Trừng không nói thêm gì nữa.

Khi cha mẹ qua đời, cậu vẫn còn rất nhỏ, anh cả giống như một người cha, khi đối mặt với ánh mắt của Phó Dư Hạc, cậu luôn vô thức trở nên căng thẳng vì khí thế của anh quá mạnh, so với thầy Chủ Nhiệm còn đáng sợ hơn.

Phó Trừng siết cái ly trong tay, nói: "Vậy em lên trước đây, anh, anh đi ngủ sớm đi."

Sáng sớm hôm sau, khi Phó Dư Hạc đi xuống lầu, Phó Trừng đã ngồi ở bàn ăn, đang vừa ăn vừa nhìn điện thoại di động. Phó Dư Hạc đã nhắc nhở thói quen xấu này của cậu nhiều lần, nhưng cậu vẫn sẽ vừa ăn vừa nhìn điện thoại khi Phó Dư Hạc không có mặt.

Phó Dư Hạc bước xuống lầu, đột nhiên có một giọng nói xa lạ vang lên từ bên dưới.

"A...!Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu nha."

Trong phòng khách chỉ có một mình Phó Trừng, giọng nói kia là từ điện thoại di động truyền đến, mang theo một chút nhiệt tình thân thiết lại hơi khàn khàn, hình như là còn chưa tỉnh ngủ, âm cuối kéo dài, như lưỡi câu khiến lòng người ngứa ngáy.

"Bạn em à?"

Phó Trừng đang tập trung trả lời tin nhắn, đột nhiên bị giọng nói bất ngờ vang lên làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy Phó Dư Hạc không biết từ lúc nào đã đi xuống. Khi Phó Dư Hạc đi ngang qua cậu, cậu gật đầu đáp lại.

"Cháo được giữ ấm ở trong bếp đó, còn có canh nữa."

Thẩm Dịch cũng giống Phó Trừng, đều không ở ký túc xá. Cậu sống một mình ở ngoài trường, rất thuận tiện.

Kể từ ngày hôm đó, Thẩm Dịch thường xuyên đến tìm Phó Trừng để hỏi bài. Cậu cố ý tiếp cận, cùng nhau ăn cơm, chơi bóng cùng nhau trong giờ thể dục. Nhờ đó mà mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, là kiểu quan hệ có thể đi dạo cùng nhau sau giờ học.

Thời trung học, tình bạn giữa những chàng trai đến rất nhanh chóng, cũng rất trong sáng.

Mặt trời đã lặn, ánh chiều tà đỏ rực nửa bầu trời, bóng đổ dài thật dài. 

Tan trường, cổng trường toàn là học sinh ra vào.

"Ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta cùng nhau đến thư viện nhé?" Thẩm Dịch khoác cặp sách lên vai, quay đầu hỏi Phó Trừng bên cạnh.

"Tôi đi mua tài liệu." Phó Trừng nói.

Thẩm Dịch: "Vậy chúng ta cùng đi."

Phó Trừng gật đầu: "Được."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, ánh mắt Thẩm Dịch hơi lóe lên, cậu quay đầu liếc nhìn phía sau, quả nhiên nhìn thấy Từ Phàm Siêu và đám nam sinh ở nhà vệ sinh lần đó trong đám đông.

Bọn họ khá cao nên rất dễ dàng bị phát hiện trong đám đông, ngay cả khi đang mặc đồng phục học sinh.

Từ Phàm Siêu bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dịch, vẫy vẫy điện thoại trong tay. Điện thoại trong túi rung lên hai lần, Thẩm Dịch liền lấy ra.

[Từ Phàm Siêu: Dm, mấy ngày nay cậu không thèm trả lời tin nhắn của tôi là có ý gì? Coi thường ai đó?]

[Từ Phàm Siêu: Nếu cậu không muốn chơi với tôi, cứ nói thẳng.]

[Từ Phàm Siêu: Cậu suốt ngày đi chung với tên nhóc kia như vậy là có ý gì?]

Vẻ mặt Thẩm Dịch không chút thay đổi, đút điện thoại vào trong túi: "Phó Trừng, cậu đi trước..."

Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Thẩm Dịch!"Từ Phàm Siêu từ phía sau bọn họ đi tới, hiển nhiên là hắn đã nhìn thấy Thẩm Dịch cất điện thoại. Hắn tức giận bước nhanh tới trước mặt Thẩm Dịch, vươn tay nắm lấy cổ áo của cậu: "Mẹ kiếp!"

Bên cạnh đột nhiên có người xuất hiện làm Phó Trừng giật mình lui về phía sau nửa bước.

Từ Phàm Siêu rất cao, nhưng khi đứng cạnh Thẩm Dịch, hắn lại nhận ra rằng Thẩm Dịch không hề thấp hơn mình, bây giờ khắp người hắn đều toát ra cảm xúc khó chịu.

"Có chuyện gì sao?" Nụ cười trên môi Thẩm Dịch biến mất, cậu cụp mắt xuống nhìn Từ Phàm Siêu, trông còn có vẻ không dễ chọc chút nào.

Từ Phàm Siêu cảm thấy ớn lạnh sống lưng trong giây lát, sau đó hắn mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu thì cậu phải trả lời lại đàng hoàng chứ".

Họ đã đi được một đoạn từ cổng trường, nhưng một đám nam sinh cao lớn tụ tập lại vẫn thu hút sự chú ý của người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/chuong-2-ban-be.html.]

Thẩm Dịch: "Tôi tưởng ý của tôi đã đủ rõ ràng rồi mà"

Từ Phàm Siêu: "Cái gì? "

Thẩm Dịch: "Chúng ta không phải cùng một loại người."

Từ Phàm Siêu cười lạnh: "Tôi thật sự coi cậu như anh em, còn cậu, biết tôi và thằng nhóc ẻo lả này có xích mích, cậu mẹ nó còn đi chung với nó, cậu được lắm, thật là giỏi!" 

Thẩm Dịch không nói gì, Từ Phàm Siêu chỉ vào Phó Trừng: "Tôi cho cậu lựa chọn, nếu hôm nay cậu đi với nó, chúng ta chưa xong đâu!"

Thẩm Dịch không chỉ rời đi với Phó Trừng, mà còn cùng Phó Trừng trở về nhà của cậu ấy, nhưng quá trình này cũng có chút quanh co.

"Cậu sống ở đây sao? Thật lớn."

Thẩm Dịch đi theo Phó Trừng vào biệt thự, Phó Trừng lấy cho cậu một đôi dép lê.

Trên mặt cả hai đều có một vài vết thương. Thẩm Dịch thì không nghiêm trọng mấy, nhưng Phó Trừng lại trông rất thảm.

Cậu rất ít khi mời bạn học về nhà, lần đầu tiên làm lại có chút hưng phấn.

Cậu đi tới tủ lạnh lấy hai lon nước ngọt rồi quay lại đưa cho Thẩm Dịch.

Phong cách trang trí của phòng khách rất đơn giản, gạch lát sàn bằng men sứ sạch sẽ đến phát sáng, chiếc ghế sofa bằng da mềm mại. Khi Thẩm Dịch ngồi xuống, sofa bị lún xuống một mảng.

"Cậu nên bôi thuốc lên mặt trước đi." Thẩm Dịch đặt cặp sách sang một bên rồi nói.

Phó Trừng đáp lời, quay người đi tìm hộp thuốc: "Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau với người khác đó." "

"Cạch" một tiếng, Thẩm Dịch mở lon nước ngọt, ngẩng đầu nhấp một ngụm, hầu kết lăn xuống, hỏi Phó Trừng: "Cậu thấy thế nào?" 

"Tuyệt!" Phó Trừng cười rạng rỡ.

Hôm nay Từ Phàm Siêu tức giận đến gây sự, nếu Thẩm Dịch không thuận theo hắn, đương nhiên sẽ kích thích cơn giận của hắn. 

Có điều, cơn giận của Từ Phàm Siêu đều hướng về Thẩm Dịch, cậu không ngờ rằng Phó Trừng sẽ ném cặp sách đi và bắt đầu đánh nhau với bọn họ.

Thẩm Dịch biết Từ Phàm Siêu và Phó Trừng có xích mích, nhưng cậu không biết cụ thể, cậu chỉ biết rằng Từ Phàm Siêu không vừa mắt Phó Trừng, suốt ngày gọi cậu ấy là đồ ẻo lả.

Cốt truyện luôn xoay quanh nhân vật chính, không có nói chi tiết về chuyện của bọn họ. Từ góc nhìn của nhân vật chính, chỉ nói đơn giản rằng Phó Trừng từng bị bạn học bắt nạt mà thôi.

Sau khi hai người kề vai chiến đấu, dường như đã thiết lập được “tình đồng chí”, Phó Trừng luôn ở trong trạng thái phấn khích, có vẻ cởi mở hơn bình thường, cậu lấy hộp thuốc ra và đưa thuốc cho Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch chỉ thoa thuốc vào khóe miệng, tùy tiện cầm lấy tăm bông bôi hai lần.

Khi hai người đang nói chuyện thì có tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện của họ đột ngột dừng lại.

Thẩm Dịch quay đầu nhìn về phía cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên rất rõ ràng trong phòng khách yên tĩnh, một bóng người xuất hiện ở cửa. 

Hình như là nhìn thấy có một đôi giày lạ ở cửa, anh dừng lại ở chỗ thay giày trước cửa, ngẩng đầu nhìn bóng người trên ghế sofa, tình cờ đối diện với đôi mắt trong veo của Thẩm Dịch.

"Anh, anh đã về." Phó Trừng nhất thời quên mất vết thương trên mặt, đến khi cười lên mới nhận ra.

Phó Dư Hạc thay giày xong rồi bước vào cửa, trầm giọng hỏi: "Mặt em bị sao vậy?"

"Em không cẩn thận… bị ngã." Thẩm Dịch cũng không tin nổi lời giải thích của Phó Trừng, càng đừng nói đến Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc: "Ngẩng đầu lên."

Phó Trừng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Phó Dư Hạc cau mày.

Khi bầu không khí dần trở nên đông cứng, Thẩm Dịch cất tiếng: "Chào anh, em là Thẩm Dịch, là bạn cùng lớp của Phó Trừng, hôm nay xin lỗi đã làm phiền anh."

Giọng nói vừa thân thiết lại vừa nhiệt tình khiến Phó Dư Hạc lập tức liên tưởng đến giọng nói mà anh đã nghe được trong điện thoại của Phó Trừng. Ngoại trừ buổi sáng hôm đó, anh còn nghe thấy nó trong phòng ngủ của Phó Trừng  nữa.

Đêm hôm đó, cửa phòng Phó Trừng đóng không kỹ, Phó Dư Hạc đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện, chính là giọng nói của người trước mặt này.

Vì chuyện đã xảy ra với Phó Trừng ở trường cấp hai, đã rất lâu cậu không có người bạn nào thân thiết như vậy.

Thẩm Dịch hơi ngẩng đầu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen, toàn thân vô cùng chỉnh tề, ánh mắt dò xét.

Anh có đường nét khuôn mặt rất đẹp, trông cũng rất trẻ, nhưng khí chất lại cực kỳ mạnh mẽ, thuộc kiểu người mà không ai có thể đánh giá thấp.

"Xin chào." Phó Dư Hạc khẽ gật đầu, thái độ chín chắn của một người trưởng thành, "Em đã đánh nhau à?"

Câu sau anh đang hỏi Phó Trừng.

Phó Trừng không giãy giụa nữa: "Vâng, đúng vậy."

Thẩm Dịch nhìn hai anh em trước mặt, khóe môi hơi cong lên.

Cách hai người này ở cùng nhau và tính cách của họ khá là thú vị, có một sự tương phản cực lớn. Người em ngoan ngoãn ngây thơ, còn người anh thì thâm trầm, hệt như một con sói xám nuôi dưỡng một con cừu non vậy.

Dường như là thấy có Thẩm Dịch ở đây, Phó Dư Hạc cũng không hỏi thêm nữa. Người trẻ tuổi luôn coi trọng mặt mũi, nếu anh mắng thằng bé trước mặt bạn bè, chắc chắn sẽ khiến nó xấu hổ.

"Anh, anh đừng trách cậu ấy, chuyện hôm nay là lỗi của em, em xin lỗi."

Phó Dư Hạc không hỏi, nhưng Thẩm Dịch lại tự mình nói thêm một câu.

"Không, không." Phó Trừng vội vàng nói: "Mấy người kia cũng muốn làm khó em, lần trước nếu không phải có Thẩm Dịch, bọn họ có lẽ đã..."

Cậu đột nhiên ngừng lại.

Phòng khách lại rơi vào yên tĩnh.

"Lần trước?" Phó Dư Hạc hỏi.

"A..." Thẩm Dịch trả lời, "Cổ áo của Phó Trừng bị đầu t.h.u.ố.c lá đốt." 

Cậu dường như không nói gì, nhưng lại dường như đã nói ra tất cả.

Phó Dư Hạc liếc nhìn Thẩm Dịch, nếu không phải vì câu nói lắm miệng của cậu vừa rồi, anh sẽ không nghe được những lời này từ miệng Phó Trừng.

"Thật không." Giọng điệu của Phó Dư Hạc có chút không rõ ràng.

"Anh, em có thể tự mình giải quyết." Phó Trừng nói.

Một lúc sau, Phó Dư Hạc nói: "Biết rồi."

Anh không ở dưới lâu liền đi lên thư phòng ở trên lầu.

Tầng hai ngăn cách tiếng cười nói bên dưới, Phó Dư Hạc ngồi ở bàn làm việc, nhưng anh cũng không có lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tất cả tài liệu cần xử lý đều ở trên bàn. 

Anh cầm bút gõ gõ bàn.

Người bạn này của Phó Trừng khá là thú vị, chỉ bằng vài câu đã khiến Phó Trừng nói ra những chuyện mà cậu không muốn nói với anh.

Anh nhớ lại thái độ vừa rồi của Thẩm Dịch, người này nom có vẻ cực kỳ hiền lành vô hại, tính cách vui vẻ hay cười, dường như  rất hợp với Phó Trừng.

Tất cả chỉ là tình cờ thôi sao?

Phó Dư Hạc nheo mắt, đặt ngón tay cái lên nắp bút.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...