Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-05 22:59:39
Lượt xem: 266

Vài trăm năm trôi qua, cuối cùng ta cũng lớn thành một... cô bé.

Ba người ngồi xổm bên cạnh ta: "A Nguyện, hôm nay muốn chơi gì?"

Ta mặt không biểu cảm: "Mặc dù ta trông giống như một đứa trẻ nhưng tâm hồn ta là một người trưởng thành mười tám tuổi."

Hoa Liễm lắc đầu: "Cô chỉ là một đứa trẻ hơn ba trăm tuổi."

Ô Mộc Thanh: "A Nguyện, bao giờ thì cô mới vào bếp được? Ta thèm ăn cơm cô nấu quá."

Ta chỉ vào Hoa Liễm: "Ngươi không nghe hắn nói à? Ta chỉ là một đứa trẻ, đừng bắt nạt ta."

Đồ Lệ: "Sớm muộn gì cũng sẽ lớn, đợi cô đủ tuổi là ta sẽ cầu hôn với phụ hoàng cô."

Ta lắc đầu: "Đồ Lệ, ngươi đừng treo mình lên cây cổ thụ cong queo này nữa, ta theo chủ nghĩa độc thân."

Lại thêm vài trăm năm trôi qua, cuối cùng ta cũng lớn thành một thiếu nữ.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Kết hôn với yêu vương Hoa Liễm.

Ô Mộc Thanh và Đồ Lệ đều mang lễ vật đến chúc mừng bọn ta tân hôn.

Ta mặc áo cưới màu đỏ rực rỡ, cùng Hoa Liễm mặt mày hớn hở đi mời rượu khách khứa.

Đến bàn của Ô Mộc Thanh và Đồ Lệ, ta vừa khéo mệt, bèn ngồi xuống ăn hai miếng, để Hoa Liễm tự đi sang bàn khác.

Ô Mộc Thanh đưa lễ vật lên: "A Nguyện chắc chắn phải hạnh phúc nhé. Nếu con cáo thối đó dám phụ cô, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ nó cho cô."

Ta cười nhận lễ: "Không cần ngươi đâu, ta tự g.i.ế.c được hắn."

Đồ Lệ cũng đẩy tới một chiếc hộp gỗ: "Không phải nói là chủ nghĩa độc thân sao?"

Ta nhận lễ mà lòng thấy áy náy: "Thực sự là phụ hoàng ép quá..."

Đồ Lệ tiến lại gần: "Vậy sao không chọn ta?"

"Ờ, khí hậu ma tộc không tốt, âm u ẩm ướt, dễ bị đau khớp..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-17.html.]

Ô Mộc Thanh chống cằm hừ lạnh: "Vậy sao không chọn ta? Cảnh đẹp ở thiên giới của bọn ta không gì sánh bằng."

"Ờ, thiên giới nhiều quy củ, ta chỉ là một kẻ thô lỗ..."

Bầu không khí bỗng chốc im lặng.

Ta đang nghĩ xem có nên uống ba chén trước để làm dịu bầu không khí không thì Đồ Lệ bên cạnh bình tĩnh lên tiếng.

"Cô thích Hoa Liễm thì có gì không dám thừa nhận, đến nước này rồi, cũng không cần phải vì ta và Ô Mộc Thanh mà suy nghĩ nữa."

Ta quay đầu nhìn Hoa Liễm mặt ngọc mày ngài đẹp không gì sánh bằng đang đứng cách đó không xa, cười hỏi Đồ Lệ: "Ngươi biết từ khi nào?"

"Từ khi cô chọn đầu thai làm yêu, ta đã hiểu được tâm ý của cô."

Hắn lại hỏi tiếp: "Thích hắn ở điểm gì? Hắn có gì tốt?"

Ta mím môi, rất nghiêm túc nói: "Kiếp trước ta sống quá lạnh lẽo cô đơn, Hoa Liễm chính là sự náo nhiệt của nhân gian mà ta khao khát."

Có hắn ở bên, ta cảm thấy thế gian này chỗ nào cũng có hơi ấm của khói lửa. Ngay cả mùa đông dài đằng đẵng, trong sự nũng nịu của hắn, băng tuyết cũng tan chảy, cành xuân cũng đ.â.m chồi nảy lộc.

Từ đầu đến cuối, đều là ta khao khát Hoa Liễm, là ta cần Hoa Liễm.

Đồ Lệ cong môi, cười khổ: "Ta hiểu rồi, A Nguyện phải hạnh phúc nhé."

Lúc này, Hoa Liễm đột nhiên chen vào từ phía sau, ngồi giữa ta và Đồ Lệ, nhìn Đồ Lệ đầy cảnh giác.

"A Nguyện, hai người nói gì vậy? Có phải ở đây quá ồn nên cần phải đứng gần như vậy không? Vậy thì nàng nói cho ta biết, ta ở đây truyền lời giúp nàng."

Đồ Lệ cười mỉa một tiếng, khoanh tay nhìn Hoa Liễm: "Muốn biết ta và A Nguyện nói gì à? Đương nhiên là nói về ngươi rồi."

Hoa Liễm nghiêng đầu nhìn ta, ta đỏ mặt quay mặt đi.

"Nói gì về ta?"

"Nói ngươi ồn ào lắm mồm, một trăm con vịt cùng cất tiếng ca cũng không bằng cái mõm của ngươi."

Bình luận

3 bình luận

Loading...