Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhân Gian Lạc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:38:08
Lượt xem: 1,598

"Người vừa nói gì?..."

Kinh ngạc không chỉ có mình ta, mà còn có Quý phi.

Tuy rằng ta không biết Tô Trân Châu rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể khiến cho Hoàng thượng sủng ái nàng ta như vậy, nhưng dù sao Quý phi cũng là con gái của trọng thần, sao Hoàng thượng có thể phế bỏ người chứ?

"Hoàng thượng, người… người chẳng lẽ là bị sắc đẹp mê hoặc rồi sao?"

Quý phi lớn gan chất vấn, giọng nói run rẩy.

Hoàng thượng lại móc từ trong tay áo ra một tấu chương, hung hăng ném xuống chân Quý phi: "Tự mình xem đi, đây là chuyện tốt mà phụ thân nàng làm đấy!"

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Quý phi không hiểu.

Cho đến khi xem xong tấu chương, nàng ta hoàn toàn suy sụp.

"Không thể nào!"

"Phụ thân ta rõ ràng là đi nghị hòa, cho dù bị bắt, ông ấy cũng không thể nào đầu quân cho kẻ địch được!”

"Ta hiểu rõ phụ thân ta, ông ấy cả đời chinh chiến sa trường, trung thành với đất nước, sao có thể phản bội Hoàng thượng?”

"Nhất định là bị tiểu nhân vu oan, Hoàng thượng, cầu xin người minh xét!"

Quý phi quỳ gối trước mặt người ta, nắm chặt lấy vạt áo của ngài ấy, khóc đến lê hoa đái vũ.

Bộ dạng đó, thật khiến người ta thương xót.

Thế nhưng Hoàng thượng lại có thể nhẫn tâm đến vậy, không màng đến tình nghĩa bao nhiêu năm, chỉ một câu nói, liền phế bỏ Quý phi thành thứ dân, giam vào đại lao.

Cả nhà Đại tướng quân, bao gồm cả Quý phi, tất cả đều bị xử trảm vào mùa thu.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

5

Tin tức truyền ra, mọi người đều như chim sợ cành cong.

Ta cũng biết, lúc này mà còn dính dáng đến Quý phi, bản thân sau này cũng sẽ không có ngày nào yên ổn.

Nhưng nghĩ đến ân tình trước đây, ta vẫn dốc hết số tiền tích cóp được, mua chuộc ngục tốt, vào trong nhìn người lần cuối.

"Nương nương, Quy Niên đến thăm người."

Cách song sắt lạnh buốt, ta đưa cái bánh bao lúc ăn cơm tối không ăn hết, giấu đi cho người.

"Nương nương đừng chê, trên đường đi, dù sao cũng phải no bụng trước đã."

Quý phi nhìn ta, nước mắt lưng tròng.

"Không ngờ trước khi chết, lại là ngươi đến thăm ta."

Nàng ta gặm cái bánh bao cứng ngắc, nghẹn ngào nói với ta.

"Năm đó ta gả cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nói với ta, chàng ấy không chỉ cần một người vợ hiền lương thục đức, mà còn cần một vị trung thần giúp đỡ chàng ấy vực dậy triều đại này, hỏi ta có bằng lòng hay không, ta gật đầu.

"Sau đó, ca ca ta vì thế mà c.h.ế.t trận, phụ thân tuổi đã cao vẫn còn chinh chiến sa trường, tất cả đều là vì ta yêu Hoàng thượng, muốn dốc hết sức lực của cả gia tộc để phò tá chàng ấy, nhưng ta làm sao cũng không ngờ được, khi phụ thân ta còn sống c.h.ế.t chưa rõ, chàng ấy lại tin lời kẻ ly gián…"

Quý phi khóc đến nghẹn ngào, nhai bánh bao hồi lâu cũng không nuốt xuống được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-gian-lac/chuong-5.html.]

Ta đau lòng vỗ về lưng người.

Rất lâu sau, Quý phi mới bình tĩnh lại, cố gắng nuốt xuống.

"Quy Niên, Hoàng thượng bây giờ sủng ái kẻ tiểu nhân, xa lánh hiền tài, triều đại này đã đến hồi nguy cấp, chẳng mấy chốc quân địch sẽ đánh đến, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhân lúc này, mau nghĩ cách trốn khỏi hoàng cung, về nhà đi."

Nói xong, Quý phi tháo miếng ngọc bội luôn đeo bên người, đưa cho ta.

"Cả đời này ta bị nhốt trong cung, bị nhốt bên cạnh Hoàng thượng, chưa từng có được tự do.”

"Lúc ngươi đi, hãy mang theo ngọc bội của ta, coi như là mang ta đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài tường cung."

Đây là di nguyện của Quý phi.

Ta không từ chối.

Trước khi rời đi, ta ngoái đầu nhìn lại vị mỹ nhân hồng nhan bạc mệnh này lần cuối, trong lòng tuy vạn phần không muốn, nhưng cũng bất lực.

Mùa thu năm đó, cả nhà Quý phi bị xử trảm.

Ta uống thuốc, sau đó lại giả vờ bị chuột cắn, tạo thành vết thương, rồi lại giả vờ bị bệnh dịch, qua mặt thái y.

Ma ma quản sự ra lệnh cho người ta khiêng ta ra khỏi cung, ném vào bãi tha ma chờ chết.

Ta cố ý làm ra vẻ mặt tuyệt vọng, quỳ xuống cầu xin bà ta: "Ma ma cứu con!"

Vừa nói, ta vừa ho ra máu.

Ma ma ghê tởm đá ta ra: "Còn không mau trói lại, đêm nay đưa ra ngoài, đừng kinh động đến Hoàng thượng."

"Vâng!"

Khoảnh khắc đó, ta nhìn cánh cổng hoàng cung mở ra, hai mắt tràn đầy hy vọng.

Cuối cùng cũng được tự do rồi sao?

6

"Khoan đã!"

Không biết Tô Trân Châu từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.

Nàng ta đi về phía ta, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên tia nguy hiểm: "Không phải chỉ là bệnh dịch sao? Bản cung có cách chữa, mang người quay lại."

"Không... Không cần!"

Ta giả vờ yếu ớt ngã xuống đất, ho khan: "Nương nương là kim chi ngọc thể, nếu bị nô tỳ lây bệnh, vậy nô tỳ vạn c.h.ế.t cũng không đủ đền tội."

Tô Trân Châu lại cười nhạo một tiếng: "Thôi đi, đừng diễn nữa, ngươi muốn chạy trốn đúng không? Ta sẽ không để ngươi được như ý, ta phải giữ ngươi lại bên cạnh, từ từ tra tấn ngươi."

"Ngươi…"

Ta siết chặt nắm tay, móng tay đ.â.m vào da thịt, rỉ máu.

Tô Trân Châu lại khiêu khích vỗ nhẹ lên mặt ta.

"Ngoan ngoãn chịu đựng đi, Tống Quy Niên.

"Xem xem thiên mệnh rốt cuộc là đứng về phía ngươi, hay là về phía ta."

Trước đây ta chưa từng biết, nàng ta là kẻ hẹp hòi như vậy.

Loading...