Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 93

Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:28:09
Lượt xem: 9

Chương 93:

Giáo sư Tiêu nhận được thư đã mở ra xem ngay lập tức.

Ông cụ vốn tưởng Giang Bác tìm ông xin chỉ dẫn vấn đề gì.

MonkeyDManh

Kết quả xem từ trên xuống dưới, giáo sư Tiêu không bình tĩnh nổi. Cái này có chỗ nào là có vấn đề cần chỉ dẫn chứ, đây là một luận văn nghiên cứu mưa nhân tạo.

Hơn nữa bên trong còn có một số thứ về mưa nhân tạo chưa từng được đề cập.

Giáo sư Tiêu là giáo sư vật lý dĩ nhiên biết mưa nhân tạo trong nước hiện nay có chỗ thiếu sót nào.

Chi phí cao vượt dự tính, hơn nữa việc áp dụng cũng có khó khăn nhất định, thậm chí gặp vùng không thích hợp còn không thể hoàn thành mục đích hạ mưa xuống.

Đây cũng là nguyên nhân một nửa đất nước bị vây trong tình trạng hạn hán lại không thuyên giảm mà vẫn như cũ.

Xem toàn bộ từ trên xuống dưới phần luận văn này của Giang Bác, có vài chỗ trong đó còn bổ sung nhất định cho kỹ thuật mưa nhân tạo hiện nay.

Giáo sư Tiêu xem đến kích động quá mức, khuôn mặt già nua cũng đỏ lên, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi ra ngoài: "Ông ở nhà hay ở văn phòng, ở chỗ tôi có một bài luận văn có trợ giúp nhất định cho kỹ thuật mưa nhân tạo."

Sau khi cúp máy, giáo sư Tiêu đã gấp luận văn lại rồi đứng dậy bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Vào ban đêm, trong đại học S, bên trong sở nghiên cứu độc lập thuộc thành phố S, các chuyên gia trong phương diện mưa nhân tạo cùng nhau mở hội nghị suốt đêm.

Dựa vào luận điểm Giang Bác trình bày tiến hành chứng minh.

Buổi hội nghị này kéo dài đến sáng hôm sau mới chấm dứt.

Nếu không phải mọi người đã lớn tuổi, bọn họ còn dự định sẽ tiếp tục.

Tốt nhất là một mạch đưa luận điểm trên đó làm thành báo cáo nghiên cứu chính thức.

Trưởng ban hạng mục mưa nhân tạo của sở nghiên cứu nắm lấy cánh tay giáo sư Tiêu: "Ông Tiêu, không phải ông nên mời vị này theo sao, nếu người đó ở đây, tôi thấy sẽ tiện hơn."

Giáo sư Tiêu nói: "Tôi thật sự cũng muốn vậy, nhưng nhà người ta không động lòng không chịu đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-93.html.]

Một lão chuyên gia nói: "Tôi phải nói người tài này đúng là có tài hoa nhưng tính tình này..... Mấy ông nhìn câu cuối cùng đi."

Mong rằng bên trên sẽ thưởng cho: Tô Giang Bác, Tô Tống Sở cùng với đồng chí Mã Lan lương thực thương phẩm.

Mọi người đều 囧 (nhăn mặt).

Tuy rằng phần thưởng này cũng không tính là lớn nhưng cũng quá trắng trợn.

Giáo sư Tiêu vuốt mũi: "Các ông thông cảm chút, đứa bé này mới tám tuổi, cái gì cũng không hiểu."

"Cái gì, tám tuổi? Xác định không phải tám mươi tuổi chứ?"

Mọi người nhìn về phía giáo sư Tiêu.

Giáo sư Tiêu nói: "Gì mà tám mươi tuổi chứ, mới tám tuổi, là một đứa nhỏ!"

Vẻ mặt mọi người không tin nhìn ông cụ, cảm thấy ông Tiêu vì thức đêm nghiên cứu nhiều quá nên sinh ra đầu óc có vấn đề.

Trưởng ban hang mục nói: "Ông Tiêu, ông là người ổn trọng, chúng ta nói chuyện phải thực tế. Chúng ta đều là bạn già lâu năm, phải thẳng thắn với nhau."

Giáo sư Tiêu kích động: "Lừa mấy người làm gì, đúng là tám tuổi, đứa nhỏ này không giống với mấy đứa trẻ khác."

Ông cụ lải nhải kể lại chuyện Giang Bác một lần nữa, càng nói càng kích động, càng kích động thì lòng càng đau.

"Mấy người không biết chứ, đời này tôi chưa từng gặp đứa trẻ nào thông minh như vậy. Tôi không biết chỉ số IQ của Einstein cao bao nhiêu nhưng IQ của đứa nhỏ này thật sự là lần đầu tiên gặp. Chính là mầm non tốt hợp nghiên cứu khoa học, lúc đó tôi còn đặc biệt mong muốn giữ lại."

Nói tới rơi lệ chua xót một hồi.

Tất cả mọi người đều ông nhìn tôi, tôi nhìn ông cũng không biết có nên tin hay không, dù sao cũng rất khó tưởng tượng.

Để bọn họ tin bài luận văn này đến từ một đứa nhỏ tám tuổi, bọn họ thật sự không dám tin.

Giáo sư Tiêu thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của bọn họ, dứt khoát không nhiều lời nữa, đổi lại là ông cụ, ông cụ cũng không tin. Lúc trước, khi ông cụ Tô ở trong điện thoại nói Giang Bác rất thông minh, không phải ông cụ cũng không tin sao.

Loading...