Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 585

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:10:56
Lượt xem: 2

“Tôi đã nói mà, tính tình của cậu ấy như thế sao có thể trêu chọc đồng chí nữ.”

Tiểu Vũ lau mồ hôi lạnh, cười nói: “Bên trên hoài nghi cậu ấy hẹn hò, tôi nói bên này không thấy ai đáng ngờ, nếu có bạn gái thì sao chúng ta không biết được. Khoảng thời gian này cậu ấy luôn ở cùng Sở Sở, không thể nào hẹn hò với Sở Sở đúng không? Đúng là bậy bạ.”

Chu Đại Sơn nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Sở đang nằm sấp trên bàn đọc sách, Giang Bác đứng phía sau phẩy quạt hương bồ cho cô.

"..."

Kinh phí phát xuống, trong tay Giang Bác có tiền lại bắt đầu mang Tống Sở ra ngoài chơi.

Trời mát thì đi xem phim, tiếp đó tiện thể ở bên ngoài ăn cơm, trên đường về mua đồ ăn vặt.

Tống Sở vừa ăn vừa hỏi: “Anh Tiểu Bác, sao anh lại có tiền rồi?”

“Anh không giấu tiền.” Giang Bác lập tức nói: “Là vừa xin cơ quan chi.”

“A, là ứng lương hả.” Tống Sở nhìn đồ ăn vặt trong tay mình, không biết nói cái gì.

Giang Bác nói: “Không sao, tiền thưởng của anh rất cao.”

“Chuyện đó... em cảm thấy mượn tiền cơ quan để vui vẻ ăn uống có phải là không tốt lắm không? Chúng ta có tiền mà, đừng thêm phiền phức cho tổ chức.”

Giang Bác: "..."

Buổi tối trở về, Giang Bác đưa tiền thừa cho Tiểu Vũ, kêu anh ấy trả lại bởi vì Tống Sở đã đưa một xấp tiền cho anh tự tiêu xài.

"Anh Tiểu Bác, về sau anh giữ tiền lương tháng của mình đi, lúc bình thường anh cũng cần dùng tiền."

Giang Bác mím môi rời đi.

Hẹn hò không thành công, còn làm Sở Sở không chịu giữ tiền nữa, Tô Bảo Cương quả nhiên không đáng tin.

Vì chuyện này mà hai người không ra ngoài chơi nữa.

Sắp khai giảng rồi, sau ngày khai giảng không lâu sẽ là ngày cho máy bay lớn thử cất cánh.

Trong lòng Giang Bác bắt đầu sốt ruột.

Thông qua tính toán, anh cảm thấy xác suất cùng lúc thuyết phục cha mẹ và Sở Sở là quá nhỏ, tiêu diệt từng phần sẽ có xác suất cao hơn.

Xác suất thuyết phục được Sở Sở lớn hơn thuyết phục cha mẹ.

Cho nên trước khi ngày đó tới, anh nhất định phải thuyết phục Sở Sở thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-585.html.]

Nhưng trực tiếp nói với Sở Sở thì... Giang Bác khẩn trương mím môi, trái tim đập loạn nhịp.

Anh cảm thấy tình huống của mình không được bình thường, có xác suất cao không nói nên lời khi đứng trước mặt Sở Sở.

Giang Bác suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau lại chạy đi viện nghiên cứu.

Tống Sở đang đọc sách tra tư liệu, thấy Giang Bác lại đi ra ngoài liền hỏi: “Anh Tiểu Bác, anh ra ngoài làm gì thế, không phải hết bận rồi sao?"

Giang Bác trả lời: "Anh muốn làm vài thứ.”

“Lại làm đồ vật à.”

Tống Sở nhanh chóng thu thập đồ đạc định đi theo, anh Tiểu Bác rất ít khi ở nhà.

“Em đừng đi." Giang Bác nghiêm túc nói xong liền bỏ chạy.

Tống Sở: "..."

Sở trưởng Thái còn đang ở căn cứ bí mật, bỗng nghe nói Giang Bác đi viện nghiên cứu, còn vào phòng thí nghiệm không biết làm gì trong đó mà trông khá nghiêm túc.

Sở trưởng Thái nghe vậy cảm thấy Giang Bác có lẽ định làm động tác lớn gì đó, vội vàng chạy về.

Ông ta đợi cả ngày vẫn không thấy Giang Bác đi ra.

Trước đó, anh không những cho người đưa tài liệu vào, bo mạch cũng mang vào nốt, còn nhờ viện nghiên cứu gọi điện thoại về nhà báo bình an, bản thân thì luôn ở lì trong phòng nghiên cứu.

Nếu không phải người đưa cơm nói Giang Bác khỏe mạnh, sở trưởng Thái đã lo lắng anh gặp chuyện gì rồi.

Liên tục loay hoay sáu, bảy ngày Giang Bác mới có chút tiều tụy đi ra.

Sở trưởng Thái lo lắng nhìn anh, sợ anh mệt gục ngã: “Chuyên gia Tô định làm cái gì vậy?”

Giang Bác ôm đồ vật vào ngực: “Không có gì, chỉ là thiết bị ghi âm.”

“Thiết bị ghi âm, chúng ta có mà... khoan, mấy hôm nay cậu nhốt mình ở phòng thí nghiệm chỉ vì làm ra cái này ư?”

MonkeyDManh

Sở trưởng Thái chỉ vào cái máy nhỏ Giang Bác ôm trong ngực.

Đó là thứ có kiểu dáng như búp bê, bên trên còn sơn màu hồng.

Giang Bác khẽ ừ, đi hướng phòng nghỉ của mình.

Mấy ngày không nghỉ ngơi, vừa vào phòng nghỉ Giang Bác liền thiếp ngủ, còn hiếm khi mơ một giấc mơ đẹp.

Loading...