Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 558

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:50:11
Lượt xem: 3

Mã Lan cười nói: "Vậy lúc trước trí tưởng tượng của tôi rất chuẩn nha."

Tống Sở chột dạ ho khan một cái. "Hôm nay, hình như con đã nhìn thấy một gương chứa đầy khối vàng giống với khối trong nhà chúng ta."

Mã Lan nói: "Vậy số tiền này chúng ta vẫn nên giao nộp đi, dù gì cũng không thuộc về chúng ta."

Nếu như đồ vật không có chủ thì thôi, nhưng bây giờ thứ này là người ta dùng mạng đổi lấy, hơn nữa còn là thứ thuộc về tất cả mọi người, Mã Lan cảm thấy không còn mặt mũi nào mà dùng.

MonkeyDManh

Về phần số đã tiêu hết kia, sau này từ từ bổ sung.

Tống Sở ho khan một cái: "Cái kia, sao lại giao ra ạ?."

Biết vậy cô đã không nói như thế nha!

Tống Sở gãi trán nhìn về phía Giang Bác, không biết nên nói thế nào.

Giang Bác mím môi cười, nhìn cô giống như đang nhìn trò cười.

Tống Sở bĩu môi.

Con người thật sự không thể nói dối, một khi đã nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.

Buổi tối Tống Sở dùng chân đá đá trên giường: "Anh Tiểu Bác, anh thật đúng là, cũng không nói đỡ cho em."

Giang Bác nói: "Vậy em có thể nói thật với cha mẹ sao?"

Tống Sở mím môi một cái, cũng không biết trả lời thế nào.

Có lẽ dựa vào tính cách của cô, không chừng sẽ có một ngày thật sự nói ra, nhưng mà cô còn có anh Tiểu Bác bên cạnh… Hơn nữa cô cũng không biết loại tình huống của mình ở trong mắt người ngoài có phải rất không bình thường hay không.

Giang Bác nói: "Giao ra thì giao ra thôi, anh sẽ nuôi em."

Tống Sở nói: "Đó là đương nhiên rồi, tiền của em là dùng để mở phòng thí nghiệm cho anh. Anh mà không cho em tiêu tiền riêng của anh thì chúng ta phải ăn bám đấy! Anh biết cái gì gọi là ăn bám không? Mẹ nói, chính là ở tương lai chỉ có thể xin tiền cha mẹ, em không muốn ăn bám như vậy nha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-558.html.]

Giang Bác cười, tâm trạng rất vui, anh còn trở mình nằm lì ở trên giường nói chuyện phiếm với Tống Sở.

"Sở Sở, em lấy những bảo bối kia ra nhưng bọn họ lại không biết, thật sự không đau lòng chút nào sao?"

"Không biết thì không biết, trên đời này còn có rất nhiều anh hùng, tên của bọn họ đều được gọi là anh hùng vô danh. Ví dụ như anh Tiểu Bác, anh làm nhiều việc tốt như vậy mà nhiều người cũng có biết đâu."

Giang Bác cong khóe miệng: "Ừm, chúng ta đều là anh hùng vô danh."

Tống Sở ngáp một cái: "À không, em không phải anh hùng, em chỉ là người vô danh thôi, còn kém xa anh hùng."

Giang Bác: “.....”

...

Chuyện của huyện Bình An đã được báo cáo lên cấp trên ngay trong ngày.

Ngày hôm sau, Tống Sở và Giang Bác nhận được tin trong tỉnh sẽ sắp xếp người đưa những thứ kia đến Thủ đô.

Sau này sẽ căn cứ vào tình hình điều tra để tiến hành khen ngợi.

Người nhà họ Lâm cũng có thể bởi vì chuyện này mà thay đổi danh phận nhà tư bản, vấn đề này không cần phải thông qua phía Thủ đô, tỉnh có thể làm chủ được, sau khi tỉnh đồng ý thì huyện có thể chấp hành.

Bí thư Lữ hứa với Tống Sở rằng sẽ để cho ông lão Lâm có cuộc sống tốt hơn ở đại đội bên kia, dù sao thì sau khi báo cáo chuyện này lên cấp trên, người nhà họ Lâm cũng có thể được xem như người nhà liệt sĩ.

Ở đại đội bên kia, huyện sẽ giúp tu sửa lại nhà cho ông lão, mỗi tháng chu cấp lương thực, ngoài ra còn có huy chương vinh dự. Có những thứ này, cuộc sống yên bình mà ông lão Lâm mong muốn có thể đạt được.

"Chúng tôi đã cố gắng không quấy rầy cuộc sống của ông lão, cũng tạm chưa nói những chuyện kia với đại đội Lâm Gia, chỉ nói nhà ông lão Lâm có công với đất nước. Hôm nay, tôi cũng đi tìm ông lão nói chuyện rồi, ông lão chỉ có một yêu cầu đó là không muốn vì chuyện này mà có sự ưu tiên gì đối với những người con trai khác của ông lão."

Tống Sở nói: "Bọn họ rất bất hiếu."

Bí thư Lữ cũng cảm thấy ông lão Lâm có thể là bởi vì không muốn để cho sự hy sinh của con trai cả đổi lấy sự ưu tiên cho những kẻ có phẩm hạnh không đoạn chính kia.

Đó là một sự sỉ nhục đối với người đã mất.

Ông ta thở dài nói: "Yêu cầu của ông lão đều là chuyện nhỏ, đều có thể thực hiện được."

Loading...