Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 555

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:49:31
Lượt xem: 9

Tống Sở lo lắng hỏi: “Nhưng sức khỏe của bà lão Lâm kém như vậy, ở trên núi nổi không?”

Đội trưởng Lâm hỏi: “Ý cô hỏi bà lão nhà ông ta sao?”

Tống Sở gật đầu.

“Mất vài năm rồi, cô không biết sao?”

Trái tim Tống Sở thít chặt: “Mất mất là sao?”

“Chết chứ sao, lúc trước ông ta trở về là để chôn cất.”

Đầu óc Tống Sở ù đặc, tầm mắt mơ hồ.

Mất rồi, bà lão Lâm không còn nữa, đã c.h.ế.t từ mấy năm trước?!

MonkeyDManh

Cô nhìn về hướng Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, có phải em nghe lầm không?”

Tại sao bà lão mất rồi?

Đội trưởng Lâm thấy cô khóc thì vội nói: “Ôi, cô đừng khóc chứ.”

Nước mắt Tống Sở không ngừng rơi.

Trong đầu tràn ngập hình ảnh ở chung với bà lão Lâm, nhớ lại lúc chia tay bà lão Lâm ngồi trên ghế nằm.

Thì ra lúc ấy sức khỏe của bà lão Lâm đã kém rồi? Nên sau này cô gửi thư cho bà lão đều không nhận lại được hồi âm, nên bọn họ mới đưa Tô Tiểu Hoa về nhà bà nội.

Giang Bác nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tống Sở, vô thanh an ủi.

Lúc ông lão Lâm đến thì Tống Sở đã khóc không thành tiếng, nhìn thấy cô, ông lão nhận ra ngay đây là cô bé lúc trước ở cạnh nhà họ.

Bà vợ của ông lão rất thích cô bé, lúc đi còn ôm cuốn sách bọn họ cùng nhau hoàn thành, cười ra đi.

Tống Sở nhìn thấy ông lão Lâm đã rất già nua thì nước mắt lại chảy ra: “Ông lão Lâm, bà lão đi lúc nào?”

“Mùa đông năm cháu đi thủ đô.”

Tống Sở bịt chặt miệng.

Ông lão Lâm thở dài: “Không có gì đâu, trong đời mỗi người đều sẽ gặp chuyện như thế ít nhất một lần, sức khỏe của bà ấy không tốt, đi rồi cũng là một loại giải thoát."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-555.html.]

Tuy nói vậy nhưng mắt ông lão cũng đã đỏ hoe.

Bà lão đã bên ông cả đời, mặc dù lúc trẻ là cha mẹ cưới cho, nhưng qua nhiều năm như vậy, mạng của hai người đã gắn kết với nhau.

Một người ra đi sẽ mang theo nửa mạng của người kia.

Bí thư Lữ thấy thế mang theo mọi người ra ngoài, để mấy ông cháu từ từ tâm sự.

Dịu đi một lúc sau, cảm xúc của Tống Sở mới bình tĩnh lại, cô lau nước mắt, muốn hỏi rất nhiều, hỏi bà lão Lâm có để lại câu gì không, lúc ra đi có khó chịu không.

Nhưng nhìn vành mắt đỏ hoe của ông lão Lâm thì cô không dám hỏi.

Bà nội Lâm đi, người đau lòng nhất là ông lão Lâm, nếu cô hỏi nhiều là moi lại vết thương của người ta.

Im lặng một lúc, ông lão Lâm lên tiếng trước: “Cháu đã đi xem thứ bà ấy để lại cho cháu chưa?”

Tống Sở gật đầu."Vài thứ kia quá quý trọng, là thuộc về ông và bà, cháu không thể lấy, cũng không biết nên xử lý như thế nào.”

Ông lão Lâm nói: “Đó không phải của chúng tôi, cho cháu thì tùy ý cháu xử lý.”

“Nhưng đó là bản đồ kho báu bà lão Lâm cho cháu mà, sao không phải của ông bà được?”

"Không cần quản là của ai, cháu muốn xử lý thế nào tùy cháu.” Ông lão Lâm rất kiên quyết.

Tống Sở suy nghĩ một hồi: “Cháu quyên tặng nó được không? Quyên với danh nghĩa của ông bà.”

Tống Sở cảm thấy nếu làm như vậy thì sinh hoạt sau này của ông lão Lâm sẽ tốt hơn một chút.

Nghe lời của Tống Sở, ông lão Lâm ngước đầu nhìn cô, cảm thấy bạn già của mình nhìn người rất chính xác.

Nhiều năm như vậy, tâm tính của đứa trẻ này vẫn giống như trước kia.

Ông lão Lâm cúi đầu nhìn dưới đất: “Xác thực không phải của chúng tôi, nói chính xác thì nó thuộc về quốc gia "

Tống Sở nghe vậy, kinh ngạc nhìn ông lão.

“Nó thật sự thuộc về quốc gia." Ông lão Lâm nhìn cô, chắc chắn nói.

Năm đó con trai cả nhà họ Lâm đi du học trở về liền tòng quân, hơn nữa bởi vì có học thức nên kiếm được một chức vị tốt, được cấp trên tín nhiệm.

Sau này phe con trai ông thua trận, phải rời khỏi đại lục. Con trai ông nhận một nhiệm vụ bí mật, phụ trách vận chuyển một phần nhỏ vàng. Con trai cả nhận nhiệm vụ này nhưng không chấp hành, anh ta biết đây là thứ thuộc về quốc gia, thuộc về nhân dân, vì thế giấu đi. Bởi vì không chấp hành được nhiệm vụ nên bị cấp trên xử phạt, lúc trốn về thì đã hấp hối, chỉ để lại mấy câu nói rồi lìa đời.

Loading...