Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 551

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:48:38
Lượt xem: 1

Tình huống của Tống Sở và Giang Bác thì càng không cần lo lắng.

Giang Bác đi học như đi chơi, không đến lớp vẫn đứng đầu các môn, còn Tống Sở là tài nữ nổi tiếng trong khoa.

Từ Mỹ Lệ cùng Phùng San nghe tình huống của hai đứa trẻ, siêu hâm mộ.

Đây đúng là con nhà người ta.

Quay qua xem con của mình.

Bỏ đi, miễn bàn, ai kêu đứa nhỏ giống cha nó.

Bởi vì đã tối nên người trong nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó gia đình Tống Sở ngồi xe về nhà.

Trở về nhà, Tống Sở và Giang Bác ở chung một phòng, vẫn là giường tầng kia.

Phải công nhận, luôn ngủ một phòng nên không phát hiện, ngủ riêng một thời gian giờ lại chung phòng thì không còn thoải mái như trước.

Tống Sở cởi áo bông cũng là trùm chăn mới cởi.

Giang Bác cũng có chút ngượng ngùng, sớm lên giường, dùng chăn trùm đầu.

Sau khi tắt đèn, Tống Sở mới hỏi: “Anh Tiểu Bác, anh ngủ chưa?”

Giang Bác kéo chăn xuống: “Chưa.”

Tống Sở còn chưa quên mục tiêu về quê: “Lúc nào mình đi hả anh Tiểu Bác?”

“Hai ngày nữa.”

“À, anh biết nó ở đâu không? Anh xem hiểu bản đồ không?”

"Biết, em yên tâm đi." Giang Bác làm vẻ mặt chắc chắn nói.

Tống Sở thật sự an tâm đi ngủ: “Anh Tiểu Bác, ngủ ngon."

Hôm sau cả nhà ở lại nhà họ Tô một ngày, đến ngày thứ ba Mã Lan mới mang bọn nhỏ về nhà họ Mã.

Huyện Bình An hiện giờ phát triển khá tốt, nên một số đường đã được lót đá, mùa đông xe chạy chậm thì vẫn có thể đi được.

MonkeyDManh

Vào thời gian này đại đội Mã Gia không cần làm việc, đều ở trong nhà chờ qua mùa đông, vừa lúc có thể góp vui.

Bởi vì đã đánh tiếng trước, nên khi nhóm Mã Lan đến thì cả đám người đã tụ tập ở đầu thôn.

Lần này trở về, Mã Lan cảm thấy người đại đội Mã Gia hơi khác với trước.

Đặc biệt là bọn nhỏ.

Trước kia bọn nhỏ nhìn liền biết là khờ khạo, bây giờ thoạt nhìn mỗi đứa đều cho bà cảm giác khác, các bé gái cũng có tinh thần hơn trước, mắt sáng ngời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-551.html.]

Lý Tứ Hỷ kiêu ngạo đưa con gái và con rể về nhà.

Người nhà họ Mã tự hào đi theo bên cạnh.

Về nhà, lại là một bữa chiêu đãi nhiệt tình.

Mã Lan nói: “Mẹ, sao con cảm giác trong đại đội thay đổi khá lớn vậy.”

Lý Tứ Hỷ nói: “Năm nay đại đội Mã Gia chúng ta có người thi đậu trung chuyên* sinh, là cháu nội lớn của nhà đại đội trưởng. Nghe nói học xong, sau này sẽ được phân phối công việc."

(*) Trung chuyên: Trường chuyên nghiệp trung đẳng, tức trường dạy nghề của nhà nước.

Trung chuyên thời này cần phải tốt nghiệp cấp 3 mới được vào học.

Thi đậu trung chuyên tương đương thành công thi đậu đại học.

Tính ra thì đây xem như là học lịch cao nhất của đại đội Mã Gia, dù sao Mã Lan cũng rời khỏi đại đội mới thi đại học.

Mã Tam Căn vẻ mặt hướng tới nói: “Về sau con cháu nhà chúng ta cũng cố gắng thi trung chuyên, được phân phối đi thành phố làm công nhân.”

Mã Lan hiểu rõ, nói tràng giang đại hải không bằng thấy tận mắt.

Bên cạnh có một người thay đổi số phận nhờ đi học thì người khác đương nhiên càng thêm tin.

Mã Đại Trụ vui vẻ nói: “Cuộc sống bây giờ quá tốt, nghe nói từ năm sau chúng ta sẽ giảm trồng bông gòn một nửa, chuyển sang trồng hoa màu, sau này sẽ có nhiều thức ăn hơn, dù bọn nhỏ đều đi học cũng đủ ăn.”

Mã Tiểu Trụ cũng nói: “Nhờ quốc gia làm ra vải dệt kia, nghe cán bộ của công xã nói có loại vải kia thì sau này chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều vải bông.”

Tống Sở nghe vậy quay sang nhìn Giang Bác, trong mắt mang theo ý cười.

Khóe môi Giang Bác cong lên.

Vợ Đại Trụ và vợ Tiểu Trụ nhanh chóng nấu xong mấy món, bưng ra.

Cả gia đình đoàn viên ngồi bên nhau.

Lý Tứ Hỷ nói: “Mấy đứa con về vừa đúng lúc, Tết năm nay Thúy Thúy nhà chị cả của con sắp làm mai.”

"Khụ khụ khụ "

Tống Sở bị sặc.

Giang Bác cau mày vỗ lưng cô.

Mã Lan ngạc nhiên nhìn mẹ mình: “Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không nhỏ, sắp hai mươi.”

Mã Lan đột nhiên cảm thấy chính mình già rồi, lớp con cháu sắp kết hôn: “Nhưng chưa tới hai mươi mà, như vậy quá sớm.”

Loading...