Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 547

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:47:43
Lượt xem: 5

Bên thủ đô, Tống Sở còn hơi buồn, cô nhớ ông nội bà nội, cô nhỏ và cả nhóm anh Cương Tử. Thủ đô dù tốt nhưng chỉ có gia đình bốn người bọn họ.

"Nếu có thể thường xuyên về quê thì tốt rồi."

Đã một năm không về quê.

Nhưng mùa đông cuối năm giao thông bất tiện, không về được. Mùa hè thì anh Tiểu Bác bận việc, cũng không thể về, dù sao đi rồi về cũng tốn rất nhiều thời gian đi đường.

Hơn nữa mùa đông hay hè thì đi đường cũng vẫn rất vất vả.

MonkeyDManh

Mã Lan nói: “Về sau giao thông tiện lợi thì tốt rồi, chờ tới lúc đó con muốn buổi sáng đi thành phố S ăn sáng, trưa đi huyện Bình An ăn cơm, tối về thủ đô cũng được.”

Tống Sở nói: “A, phải tiện lợi đến mức nào chứ? Ngồi xe lửa cũng phải chờ nhiều ngày mới tới thủ đô.”

Mã Lan nói: “Ngồi máy bay là được rồi."

Trước kia Mã Lan nghe nói một số người giàu đi máy bay tư nhân, muốn ăn cái gì cứ chuyển bằng đường hàng không, trong tiểu thuyết cũng thường viết chuyển hoa hồng bằng đường hàng không.

Nam chính giữa trưa tan tầm còn có thể ngồi máy bay mang nữ chính đi nước Pháp ăn cơm trưa.

Không biết có thật không nữa, dù sao cũng hay nói tiểu thuyết lấy nguồn gốc từ hiện thực mà.

Tô Chí Phong cười nói: “Đừng mơ mộng nữa, hiện tại chúng ta vẫn chưa có máy bay của riêng mình, tăng tốc độ xe lửa lên còn miễn cưỡng nghe được."

"Sẽ có." Giang Bác nói: "Sẽ có máy bay của riêng mình.”

Tống Sở nhìn về hướng Giang Bác.

Giang Bác mỉm cười nói: “Về sau giữa trưa con sẽ mang Sở Sở về huyện Bình An ăn cơm, chiều thì về thủ đô ăn cơm chiều."

Tô Chí Phong cùng Mã Lan: "..."

Người có năng lực đúng là cái gì cũng dám nói.

Tống Sở không chút hoài nghi lời nói của Giang Bác:

“Anh Tiểu Bác thật tốt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-547.html.]

Giang Bác hơi mỉm cười, trên khuôn mặt của thiếu niên hơi ửng đỏ.

Giang Bác muốn khởi động hạng mục máy bay, nhóm sở trưởng Thái đương nhiên ủng hộ, nhưng không có tiền.

Hiện tại công nghiệp quốc gia tuy có phát triển nhưng chỉ mới nhú mầm, mà các loại nghiên cứu phát triển vật tư đều phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể đổi lấy.

Giang Bác: "..."

Sở trưởng Thái nói: “Cậu yên tâm, lãnh đạo lớn nói nhất định sẽ khởi động, nhưng đây là hạng mục lớn, một khi mở ra sẽ tốn rất nhiều tiền không thể ngừng giữa chừng, cho nên nhất định phải trù bị đầy đủ, một hơi làm xong.

Đây cũng là ý tưởng của lãnh đạo lớn, Giang Bác quá trẻ tuổi, lỡ như giữa chừng bởi vì thiếu tiền mà tạm dừng nghiên cứu không chừng đứa nhỏ này sẽ từ bỏ.

Hiện tại lãnh đạo lớn vô cùng tín nhiệm năng lực của Giang Bác.

Nếu anh muốn nghiên cứu thì chắc chắn sẽ nghiên cứu phát triển ra được, cho nên hoặc là không bắt đầu, nếu đã bắt tay vào làm thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Giang Bác hỏi:

“Cần bao lâu?”

“Cỡ một năm, cần có thời gian làm dịu.”

Sở trưởng Thái cũng cảm thấy rất đáng tiếc, ông ta tin Giang Bác hơn tất cả mọi người, dù sao cho đến nay đều là ông ta làm công việc hậu cần cho anh, biết mỗi hạng mục anh làm, cũng biết thành quả làm ra.

Nói câu thật lòng, sở trưởng Thái nhìn ra được nếu không phải Giang Bác vì bồi dưỡng người, phối hợp tiến độ của người khác, e rằng một số thành quả đã sớm có.

Cho nên Giang Bác muốn làm máy bay chắc chắn có thể làm ra, nếu không phải vì thiếu tiền mà chậm trễ một năm, không chừng sẽ làm ra được sớm rồi.

Đất nước vẫn nghèo quá…

Tạm thời Giang Bác không thể làm hạng mục máy bay, đành phải báo cho Tống Sở một tiếng, miễn cho bị Sở Sở hiểu lầm anh không đủ năng lực.

Tống Sở không hụt hẫng, ngược lại quyết định về sau phải làm người mộc mạc chịu được gian khổ: “Sau này em không mặc đồ mới, phải tiết kiệm, quyên tiền cho quốc gia tạo máy bay, làm nghiên cứu phát triển, để quốc gia không cần vì nghèo mà chậm trễ phát triển."

Giang Bác: "..."

Mã Lan cười nói: “Chút tiền của con không giúp được gì đâu, trừ phi có kho vàng. Con còn nhỏ, những việc này không cần con lo, sau này có nhiều lúc khác cần các con gánh trách nhiệm.”

Loading...