Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 539

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:45:49
Lượt xem: 7

Dưới quê gửi đến một tin tốt, Từ Mỹ Lệ rốt cuộc đậu bằng kế toán, hơn nữa thành tích còn khá tốt.

Bởi vì chuyện này, Từ Mỹ Lệ năm nay muốn mời cả gia đình đến nhà mình ăn cơm tất niên, nói là muốn chúc mừng, còn nói nhờ có anh Tiểu Bác bà mới đạt được kết quả như vậy, đáng tiếc Tiểu Bác không trở về không thể ăn bữa cơm do tự tay bà ta làm.

Mã Lan nghe được tin này rất vui, nói với Tô Chí Phong: “Không ngờ chị dâu lại tiến bộ tới như vậy.”

Tô Chí Phong vuốt m.ô.n.g ngựa:

“Nhờ em đi đầu kéo chị ấy theo đấy.”

Tống Sở cũng lại gần nịnh: “Đúng rồi, nhờ mẹ đi đầu.”

“Khụ khụ, cũng không tốt như hai cha con nói.” Mã Lan cười, trong lòng vui như hoa nở.

Bởi vì không về quê ăn Tết, gia đình Mã Lan định mua đồ ăn dự trữ nhiều một chút, năm nay ăn Tết xôm tụ trong tứ hợp viện.

Hơn nữa bởi vì tứ hợp viện nằm ở khu vực phồn hoa, tiện dạo phố nên Tống Sở và Giang Bác hiếm có đi dạo phố đầu năm.

Gia đình bốn người cùng nhau đi trung tâm thương mại mua quần áo và giày mới, Tống Sở còn mua kẹp tóc.

Mua đồ xong gia đình vui vẻ về nhà, Mã Lan chuẩn bị buổi tối tự mình nấu một bữa cơm tất niên.

Ban đêm, nồi lẩu còn đang sôi thì bên ngoài đã có tiếng đập cửa.

Âm thanh rất dồn dập.

Nghe âm thanh này, Mã Lan cảm thấy không ổn.

May mà Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đều ở đây, hai người cẩn thận giẫm lên bậc thang nhìn ra ngoài, thấy có mấy người mặc đồng phục và quân trang đứng ở bên ngoài.

Tuy rằng mặc đồng phục, nhưng trên mặt đầy sát khí, nhìn liền biết là đến không có ý tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-539.html.]

Hai người cũng không sốt ruột, bọn họ biết gần đó có người mặc thường phục bảo hộ.

Chu Đại Sơn mở cửa.

Cửa lớn vừa mở ra, người nọ đã xông vào: “Chúng tôi đến điều tra, có người tố giác người ở trong này làm chủ nghĩa tư bản, có ngôn luận phản động.”

Mã Lan ở trong phòng nghe lời này thì đầu óc ù đặc, cái gì? Đâu phải lúc này, còn quá sớm, dù bà học dở lịch sử nhưng vẫn còn nhớ thời gian đại khái, không thể nào lịch sử bị thay đổi. Mà dù lịch sử thay đổi cũng không nên tìm gia đình của bà, bọn họ vô cùng yên phận.

Chu Đại Sơn chắn người ở cửa lớn, không cho tiến lên thêm: “Hãy lấy ra giấy chứng nhận của các người.”

Người kia lấy ra giấy chứng nhận của mình, là người của văn phòng XX, còn cầm lệnh điều tra.

Tiểu Vũ tức giận, bọn họ mỗi ngày đề phòng điệp viên nỗ lực che giấu chính mình, kết quả không bị đặc vụ đi ra phá hoại mà gặp một đám người rảnh rỗi ăn hại. Tiểu Vũ lấy bằng công tác của mình ra, giấy chứng nhận này dùng để ứng phó người ngoài, cũng lệ thuộc quân khu.

Đối phương xem xong không nể nang, nói là có lệnh điều tra, nơi này có người làm chủ nghĩa tư bản, có ngôn luận phản động nên phải mang về điều tra.

Chu Đại Sơn không nói nhiều, định thả tín hiệu.

Giang Bác ở trong nhà gọi điện thoại cho lãnh đạo lớn: “Xin chào, đã quấy rầy ngài, có người chạy tới nhà tôi nói muốn điều tra chúng tôi.”

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn: “. . .”

Vài phút sau, một đám người mặc quân trang đến dẫn nhóm người này đi, còn nói rõ tình huống cho nhóm Mã Lan rằng đây là hành vi tư nhân, tuyệt đối không phải tổ chức sắp xếp.

Mã Lan sợ c.h.ế.t khiếp, gật đầu liên tục, bà cũng không rõ tình huống thế nào.

Tống Sở thì khẩn trương nắm tay Giang Bác và Mã Lan, sợ hãi hỏi: “Chắc họ sẽ không đến nữa chứ?”

MonkeyDManh

Tô Chí Phong cũng khá căng thẳng với tình huống này, nhưng làm người đàn ông trưởng thành trong nhà, ông phải biểu hiện bình tĩnh: “Đừng sợ, người đã bị bắt đi, không sao đâu.”

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn cũng nghe ngóng tình huống, nhưng bởi vì quá đột ngột nên rất khó để tìm hiểu cụ thể, chỉ biết nhà bọn họ bị người ta tố giác.

"Mọi người không cần lo lắng, bên ngoài có cảnh vệ mặc thường phục, bởi vì biết không phải đặc vụ nên mới không kịp thời đi ra. Chúng tôi mà thả tín hiệu là bọn họ tùy thời sẽ xông tới bảo hộ các người, chắc đây là hành vi cá nhân.”

Loading...