Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 534

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:44:33
Lượt xem: 3

Vì tương lai ráng nhịn vậy.

Có Giang Bác dẫn dắt, mới hơn một tháng mà việc nghiên cứu và phát triển internet đã có tiến bộ rất lớn, đã đến giai đoạn máy chủ.

Khi Giang Bác đề xuất ra lý luận máy chủ thì tập thể liền choáng ngợp, máy chủ đơn giản mà có công năng khổng lồ như vậy.

Máy vi tính này sau khi có internet thì công năng trò chuyện không thua gì điện thoại di động.

Vừa lúc trạm cơ sở mặt đất điện thoại di động của quốc gia đã xây xong, tuy hiện chỉ mới dùng thử trong khu vực thủ đô cộng thêm xây dựng nguyên bộ phương tiện khác, nhưng tính ra cũng đã mất hơn một năm.

Mặc dù lâu hơn thời gian đã hứa hẹn với Giang Bác, nhưng tất cả nhân viên tham gia công việc vẫn hưng phấn ôm nhau, nước mắt lưng tròng.

Trong ngày tuyết rơi, bọn họ mừng muốn khóc, mặt đỏ ửng.

Lãnh đạo thứ hai ở trước mặt mọi người gọi điện thoại cho lãnh đạo lớn chờ trong văn phòng, dùng số điện thoại di động Hoa quốc là một và hai, mở loa ngoài.

Vì để mọi người đều biết, còn đặt loa khuếch đại bên cạnh điện thoại di động.

Mọi người nín thở yên lặng chờ khoảnh khắc điện thoại bắt máy.

Khi đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của lãnh đạo lớn, tất cả mọi người kích động đến mức mắt đỏ hoe.

Lãnh đạo thứ hai cúp điện thoại, cười nói: “Tôi tuyên bố điện thoại di động của Hoa quốc chúng ta trò chuyện thành công!”

Dứt lời, hiện trường rộ lên tiếng hò reo và vỗ tay kịch liệt.

Bọn họ đều biết điều này đại biểu cho cái gì. Đại biểu bọn họ dẫn đầu ngành thông tin, Hoa quốc đã đuổi kịp và vượt qua thế giới về mặt này.

Đám công nhân từng xây dựng trạm dưới tuyết rơi đều cởi nón, lau nước mắt trên mặt, cảm thấy vất vả lâu như vậy là đáng giá.

Giang Bác không có lộ mặt, chỉ cùng Tống Sở ngồi ở trong xe nhìn cảnh này, xem xong không đợi mọi người tản ra bọn họ đã cho lái xe đi.

Đến viện nghiên cứu, Giang Bác lấy hai bộ điện thoại di động, bởi vì sử dụng hằng ngày nên trên này không có số hiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-534.html.]

Tống Sở nâng điện thoại, cảm thấy nặng trĩu, giống cục gạch, ước chừng balo của cô cũng không chứa nổi thứ nặng như vậy.

Tống Sở buồn rầu không biết bỏ cái này ở đâu, cuối cùng quyết định không mang vào trường học, rất bất tiện. Hơn nữa mới vừa phát hành, mang thứ này theo quá rêu rao.

Nhưng Tống Sở vẫn rất kích động cùng Giang Bác thử nói chuyện, nghe giọng nói từ phía đối diện cảm giác đặc biệt thân thiết.

Tống Sở lén nói với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, em vẫn hoài niệm đồng hồ của chúng ta hồi trước hơn, tiện lợi nhiều.”

Giang Bác nhất thời cảm thấy gánh nặng đường xa, muốn làm ra thứ đó cần toàn bộ hệ thống công nghiệp lên hai cấp bậc.

Hai người ôm điện thoại di động như cục gạch về nhà.

Vợ chồng Mã Lan đã trở về, nghe chuyện này hai người lập tức cầm dùng thử.

MonkeyDManh

Nghe âm thanh trong điện thoại di động, Mã Lan lộ vẻ mặt hoài niệm, nhớ những bộ phim Hongkong từng xem.

Tô Chí Phong lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải, thật sự không có dây.

“Thật sự làm ra rồi, mấy người nói xem khoa học kỹ thuật rốt cuộc thần kỳ đến mức nào? Sao cảm giác cái gì cũng đều làm ra được."

“Thì đó, chỉ có mình không ngờ tới, không có gì mà khoa học không làm được." Mã Lan hoài niệm những sản phẩm công nghệ cao trong ký ức đời trước. Không nói thứ khác, smartphone là vật phẩm thần kỳ không thể rời tay.

Như là trong tay có điện thoại là có cả thế giới.

Tô Chí Phong cười nói: “Nhìn bộ dạng của bà chắc chắn như thế, có lòng tin quá nhỉ.”

“Khụ khụ, tôi tin tưởng vào con trai thôi, đúng không nào con trai?”

Mã Lan nhìn Giang Bác, bà đặc biệt tin vào con trai mình, di động đã ra đời, hơn nữa còn đang nghiên cứu và phát triển mạng internet, trình độ khoa học này đã sớm hơn hai mươi năm so với lịch sử nên bà tin sẽ chờ được.

Giang Bác gật đầu: "Về sau sẽ phát triển đến bộ dạng trong lòng mẹ.”

Tống Sở hỏi: “Mẹ, trong lòng mẹ thì đất nước sẽ phát triển đến mức nào ạ?”

Loading...