Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 523

Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:02:16
Lượt xem: 6

Chủ nhiệm của khoa cảm khái: “Nguồn học sinh mới năm nay rất khá, xem ra cải cách tuyển sinh đại học cũng có mang đến tác dụng lớn cho giáo dục, lãnh đạo lớn thật trí tuệ.”

Bên khoa văn học vô cùng náo nhiệt, viện khoa học số học cũng không nhàn rỗi.

Viện trưởng Viên quyết định tổ chức thi đấu toán học cho học sinh mới, ông đưa ra mấy đề mục kiểm tra các học sinh, ông sẽ đưa sách cất chứa của mình cho học sinh nào được hạng nhất.

Đây là sách cất chứa của viện trưởng lớn!

Tin tức truyền ra, các đàn anh đàn chị lớp lớn cực kỳ ganh tỵ, cảm thấy viện trưởng lớn quá tốt với các đàn em mới đến.

Không chỉ bên viện khoa học số học ghen tỵ, khoa khác cũng ghen ghét. Các học sinh yêu thích học tập, mê nhất là số sách của các giáo sư, viện trưởng, nhiều cuốn sách không thể tìm trong thư viện của trường.

Nếu mình có được một cuốn thì cảm giác được ích lợi suốt đời.

Bên khoa văn học cũng đàm luận nếu bọn họ có thể tổ chức hoạt động thì tuyệt.

Nghiêm Chúc nhớ đến Giang Bác thuộc khoa toán học, hỏi anh: “Cậu có đi tham gia không?”

Tống Sở cũng nhìn Giang Bác, cô cảm thấy nếu anh Tiểu Bác tham gia nhất định có thể lấy hạng nhất.

Giang Bác nói: “Không rảnh, bận viết sách rồi, cũng không cần dùng sách đó.”

Tống Sở cảm thấy cũng đúng, năng lực giải toán của anh Tiểu Bác rất mạnh.

Bên viện khoa học số học, viện trưởng Viên chờ cả tuần vẫn không thấy Giang Bác đến báo danh, ngược lại nghe nói vị này lại viết sách.

“. . .”

Lãnh đạo lớn cũng nghe được biểu hiện của Giang Bác trong trường học.

Sở trưởng Thái cảm thấy rất đáng tiếc, đồng chí Tô Giang Bác bỏ qua nhiều thời gian viết sách kỹ xảo sáng tác, đúng là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.

Lãnh đạo lớn thì cảm thấy cũng tốt: "Người trẻ tuổi, tham gia hoạt động như vậy cũng hay, càng có tinh thần phấn chấn."

Sở trưởng Thái nghe vậy thấy có lý, là ông ta đã quá có lòng tham, quên mất đồng chí Tô Giang Bác còn là một thiếu niên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-523.html.]

Các học sinh lớp 1 khoa văn học khóa 65 vùi đầu làm một tuần, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhóm Tống Sở cùng nhau xét duyệt bản thảo, bản thảo nào được thông qua sẽ gửi nhà xuất bản. Nhóm Giang Bác thì tập hợp tư liệu đã tổng kết giao cho người có nét chữ đẹp chép ra.

Thật ra có thể dùng máy vi tính, nhưng thấy nhóm Tống Sở đều là viết tay, cho nên Giang Bác cũng không nói ra ý tưởng dùng kế toán và đánh chữ.

Cuối cùng tìm mấy học sinh viết chữ đẹp trong mấy trung tâm thương mại giúp chép lại bản thảo.

Bận rộn mãi đến lễ quốc khánh mới hoàn thành.

Lúc làm xong, một đám người trẻ tuổi vui vẻ ôm nhau, Giang Bác góp sức nhiều nhất suýt bị nâng lên.

MonkeyDManh

May mà mọi người toàn là người nhã nhặn, không có làm quá mức.

Nhưng Giang Bác vẫn hơi không thích ứng với kiểu ở chung như vậy.

Lúc tan học, vẻ mặt Tống Sở vui tươi nói: “Anh Tiểu Bác, câu lạc bộ văn học chúng em góp bản thảo có hai bài được chọn, sau quốc khánh sẽ đăng trên báo văn học.”

Giang Bác gật đầu.

"Các anh thì sao? Sách thế nào rồi?”

Tống Sở biết nhóm anh Tiểu Bác luôn bận chép sách.

Giang Bác nói: “Viết xong rồi, hôm nay viết xong, định giao cho giáo sư trong khoa xét duyệt.”

“Bọn anh giỏi quá!” Mặt Tống Sở đầy sùng bái nói: “Anh biết không? Nhiều học sinh rất cần sách tham khảo tích lũy tinh hoa như vậy. Lần này thông qua viết bản thảo khiến em phát hiện không phải mỗi người trong khoa chúng ta có thiên phú văn học, đa số dựa vào kỹ xảo sáng tác vững chắc. Anh Tiểu Bác, các anh làm như vậy là giúp cho nhiều học sinh mới bớt đi đường vòng.”

Giang Bác nghe vậy mới có chút cảm giác thành tựu, cảm giác mình đã làm chuyện đúng.

Tống Sở về nhà liền chia sẻ với cha mẹ những việc này.

Mã Lan biểu dương con gái ưu tú của mình, cũng khen con trai, nói với Tô Chí Phong: “Cha nó ơi, tôi cảm thấy sau khi con trai vào đại học thì khác hẳn.”

Tô Chí Phong nói: “Lớn lên."

Loading...